Chương 17 : Thi Hương
Editor: Phượng Vỹ
Beta: Miêu
Một mùi hương ẩn trong Tạng hương , nhưng vẫn bị Muộn Du Bình ngửi ra được chứng tỏ mùi ấy tương đối nồng đậm , do thảm lông cừu cũng có mùi đặc biệt, hơn nữa bên cạnh lại có nhiều lò than như vậy nên trước đó Muộn Du Bình cũng không phân biệt rõ ràng giữa hai thứ mùi.
Những mùi này nhất định là lẫn vào mùi Tạng hương , hẳn là giống với thứ trong bếp lò mà những người Tạng kia mang vào.
Đó là mùi của thi thể.
Những người Tạng kia dọn dẹp những thứ xung quanh cô gái rồi nhanh chóng rời đi , tuyệt nhiên không muốn ở lại chút nào.
Hành động này dường như không hề đặc biệt , nhưng Muộn Du Bình vẫn cảm giác có điều gì đó không đúng. Hắn nhìn nhìn hình vẽ trên những tấm thảm lông cừu xung quanh , mùi hương này khiến hắn có cảm giác không tự chủ được mà đưa tay sờ vào bên hông muốn tìm vũ khí , nhưng chẳng có gì. Hắn đã quên lúc đến đây cái gì cũng không đem theo.
Vì sao hắn bỗng nhiên cảnh giác? Đó là vì nhìn thấy hình vẽ trên tấm thảm lông cừu.
Hoa văn truyền thống Tây Tạng có rất nhiều, nếu những tấm thảm lông cừu này không phải được làm cùng lúc thì hoa văn phía trên sẽ rất đa dạng. Nhưng những tấm thảm lông cừu này , tuy hình dáng có khác nhau nhưng hình vẽ ở bên trên lại đồng nhất.
Hình vẽ này có tên là "Diêm vương kỵ thi" . vẽ Diêm vương cỡi một khối thi thể nữ xuyên qua núi. Hình vẽ này ở Tây Tạng có ý nghĩa đặc biệt quan trọng , loại hình vẽ này dùng để trừ tà vô cùng hữu dụng. Muộn Du bình chợt ngộ ra thân phận thật sự của cô gái này.
"Diêm vương kỵ thi" xuất hiện lần đầu trên một mảnh sắt Đường tạp. Đó là một khối sắt mỏng , mặt trên dùng vàng và bạc khảm ra hình vẽ Diêm vương cưỡi một khối nữ thi đi qua núi, bốn phía Đường Tạp có một vòng cỏ dại để trạng trí, ở giữa là rất nhiều hình vẽ bộ xương khô.
Diêm Vương trong tiếng Phạn gọi là "Diêm ma la", cho nên mảnh sắt này cũng được gọi là "thiết diêm ma la cưỡi tử thi". Trước khi có mảnh sắt Đường Tạp hình vẽ này vô cùng hiếm thấy, có một thời gian nhiều người cho rằng đó chỉ là là hình tượng điêu khắc các vị thần Tây Tạng giẫm lên thi thể vô cùng phổ biến , người cưỡi có tạo hình cường điệu hóa. Nhưng sau này phát hiện không phải, bởi vì trong "thiết diêm ma la cưỡi tử thi", tạo hình của người nữ thi thậm chí so với tạo hình của Diêm vương có phần nổi bật hơn.
Nữ thi thường có khuôn mặt hung ác, mắt mù, bò bằng khuỷu tay và đầu gối, cả người trông như ác quỷ, nhưng ngực thì đầy đặn, là đặc trưng nữ tính rõ ràng. Muộn Du Bình nhìn cô gái này tay chân đều bị đánh gãy, mắt cũng bị mù, chẳng lẽ, cô ta là vật cưỡi của diêm vương?
Muộn Du Bình đối với thi thể rất quen thuộc , nhưng cô gái này lại là người sống , làm hắn có chút dự cảm không lành. Đối với Diêm Vương kỵ thi, hắn ta có một hiểu biết nhất định,nhưng lại không rõ, cô gái vì sao lại xuất hiên trong trạng thái này và là vì cái gì?
Chẳng lẽ cô ta là tế phẩm hiến cho Diêm Vương? Hoặc có thể nói, đây là một loại nghi thức?
Trong lúc suy tư, mùi hương bên kia ngày càng nồng đậm. Muộn Du Bình nghe tiếng cô gái thống khổ rêи ɾỉ, nhưng cách mấy lớp chăn lông cừu, hắn cũng chẳng biết tình hình cụ thể.
Muộn Du Bình đối với mấy việc này cũng không có tính hiếu kỳ. Nếu là ở nơi khác hắn khẳng định sẽ có thái độ bàng quan, nhưng tất cả mọi thứ ở đây đều có liên quan đến mục đích của hắn. Nơi này rốt cuộc là nơi nào, những người Tây Tạng đó là ai, hắn nhất định phải biết.
Vì thế Muộn Du Bình bắt đầu đi thăm dò mọi ngóc ngách. Xuyên qua khe hở giữa các tấm chăn lông cừu, hắn thấy cô gái đang nằm cạnh lò hương đang đốt, mùi hương kì quái cùng hương vị Tây Tạng tạo thành hỗn hợp mãnh mẽ xông lên.
Không biết vì cái gì, cô gái tỏ ra rất đau đớn, tựa như mùi hương đó với cô ta có sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt. Muộn Du Bình chậm rãi đi qua, phát hiện sắc mặt cô gái đã chuyển thành màu xám xanh, giống như trong hình vẽ trên thảm lông cừu, dùng màu bạc khắc ra hình nữ thi. Cô gái đã mất đi thần trí, chỉ rêи ɾỉ đau đớn, bên cạnh là một vài chiếc lư hương nhỏ kì quái.
Muộn Du Bình cẩn thận mở ra một cái lư hương, phát hiện bên trong đang đốt một loại bột phấn kỳ lạ, phát ra hương vị nồng đậm.Hắn nhìn bốn phía xung quanh, ngón tay kẹp vào khe hở dưới đất, dùng sức đâm mạnh xuống lớp gỗ. Khuấy một chút bột phấn, phát hiện bên trong có rất nhiều mảnh xương nhỏ, tuy đã được nghiền nát mịn, nhưng vẫn có thể nhìn ra là xương của người cao tuổi.
Đây là hỗn hợp giữa bột phấn Tạng hương và thi thể hong khô nghiền nát ra.
Muộn Du Bình từ trước đến nay chưa từng gặp phải chuyện như vậy. Cho đến khi hắn ngẩng đầu nhìn về phía cô gái kia, thì đã thấy cô ta bò dậy, dùng khuỷu tay và đầu gối chống đất, người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quỳ bò trên mặt đất.
Muộn Du Bình căng thẳng thần kinh, một tay gắt gao túm lấy lư hương, đây là thứ duy nhất ở gần hắn ta có thể sử dụng làm vũ khí , với tốc độ và lực cánh tay của mình ,vung tay ném ra ít nhất cũng có thể tranh thủ cho bản thân được một chút thời gian mà trốn thoát. Nhưng hắn ta vẫn không ngờ được hết , cô gái kia chỉ dùng khuỷu tay và đầu gối để bò nhưng tốc độ lại nhanh vô cùng, tuyệt nhiên không giống tốc độ của một người tàn tật.
Tuy nhiên, cô ta lại không tấn công hắn, thậm chí còn chẳng nhìn về hướng của hắn mà bò thẳng đến một chỗ khác.
Muộn Du Bình bám sát theo sau, thấy cô gái đang bò lên một cầu thang gỗ, nháy mắt đã leo được lên, nơi đó hình như thông lên tầng trên của miếu lạt ma.
Muộn Du Bình nhìn phía sau, đó là nơi mà mấy người Tạng đi lên . Cầu thang bằng gỗ đặc biệt lớn, sử dụng gỗ Tế Viên Mộc cực tốt , mỗi khúc dày bằng miệng cái chén. Cầu thang thông với cửa phía trên, chiều rộng nơi đó một chiếc xe tải giải phóng cũng đi qua được. Cạnh cửa treo đầy thảm lông cừu cùng với tranh vẽ Tạng Văn cổ bằng tơ lụa màu đỏ, màu vàng. Nhìn màu sắc của mấy tấm lụa cổ này thì thấy, cảm giác ít nhất nó cũng đã ở đó vài thế kỷ trước gì đó rồi.
Muộn Du Bình theo bản năng cảm giác được, cái thang gác này không phải là làm cho người đi, bởi vì người vốn không cần tới cầu thang, đây chính là được chuẩn bị cho cô gái kia.
Cầu thang này thông đến chỗ nào? Những tấm chăn kì quái cùng bùa chú, những người Tây Tạng vội vã bỏ đi, phải có điều gì khó lường đang xảy ra.
Muộn Du Bình ấn lên cầu thang, muốn xem thử nó có đủ rắn chắc hay không, tay đè xuống một cái, thân thể nháy mắt liền nhảy lên. Hắn ta không đi lên cầu thang, mà là đạp lên lan can hai bên cầu thang đi lên. Không đợi hắn tới được cánh cửa gắn tơ lụa vàng, một tiếng súng vang lên, không biết từ nơi nào đánh lén, bắn vào chân cầu thang chỗ Muộn Du Bình, đầu gỗ vỡ toạc ra . Tiểu ca phản ứng cực kỳ nhanh, thoáng cái đã nhảy ra ngoài, một tay kéo lấy một tấm lông cừu treo bên cạnh tiếp đó dùng lực thắt lưng xoay người đu xuống dưới. Gần như là cùng lúc , những tiếng súng vang lên cùng viên đạn găm vào cầu thang, Muộn Du Bình đã ẩn người vào trong những lớp thảm lông cừu.
Hắn ngừng thở nhìn theo hướng phát ra tiếng súng. Chỉ nhìn được ánh sáng xanh chớp động, hình như có người đang mặc Tạng bào màu xanh lam đang di chuyển rất nhanh ở giữa những tấm thảm lông cừu.
Muộn Du Bình đè tay trên mặt đất, vừa lắng tai nghe để xác định hành động của người kia, vừa nhìn xung quanh kiếm xem có thứ gì có thể phòng thân được hay không. Tay hắn vừa chạm sàn nhà, đã thấy viên đạn xuyên qua mấy tầng chăn bắn tới , đầu vừa né qua, viên đạn liền sượt ngang qua lỗ tai.
Hắn ta lập tức biết đối phương cũng không phải dạng vừa đâu , nhất định là không dễ đối phó. Nhưng kinh nghiệm đối đầu với những người như vậy của Muộn Du Bình cũng rất phong phú. Hắn bất chợt đứng dậy , bất chợt đứng lên, cơ hồ dán sát mặt đất mà lao đi ,trong nháy mắt liền nghe được tiếng đạn xé gió phía sau người . Trong nháy mắt, hắn vọt tới cạnh lò than, giẫm lên than nóng.
Than nóng bùng ra thành một đoàn đốm lửa. Muộn Du Bình nương theo mà nhảy lên cao bắt lấy một tấm thảm lông, giống như một con dơi , không có tiếng động mà co lại sau một tấm thảm lông cừu. Cùng lúc đó, mấy phát đạn bắn vào chỗ lò than, làm lò đánh úp xuống mặt đất, tiếp theo người Tạng bào màu lam kia liền vọt tới.
Đây là loại chiến đấu trên đường phố "ẩn tế xạ kích", cho dù người bắn có vũ khí mạnh đến cỡ nào , nhưng lại không có ưu thế về thông tin , khi gặp đồi thủ có thân thủ nhanh nhẹn nhất định sẽ bị đánh lén. Cách tốt nhất, chính là hướng về phía bắn mình mà chạy, bởi vì sau khi bắn đối phương nhất định sẽ rời đi, mà người bị bắn đến chỗ đối phương vừa rời đi tất nhiên sẽ an toàn.Người bắn lại bị tiếng súng ảnh hưởng rất lớn, sau nhiều lần bắn nếu như không trúng, thì khả năng bị đánh lén sẽ trở nên rất cao. Bởi vì hắn không biết được trong khi hắn nổ súng người kia đã tiến gần thêm bao nhiêu. .
Trong tấm thảm lông cừu không chỉ là chỗ ẩn nấp, mà còn có tầm nhìn rất bí mật. Biện pháp này khá thiết thực.
Cho nên khi người mặc Tạng bào chạy tới bên lò than , Muộn Du Bình lập tức lao từ trên xuống, hai đầu gối kẹp chặt trên vai anh ta. Thể trọng cùng trọng lực, tốc độ trong nháy mắt làm người mặc Tạng bào khuỵu xuống. Muộn Du Bình chuyển động phần eo , nhưng không kẹp chặt đầu anh ta, mà thuận tay khóa lấy tay người kia, liền làm cho hắn buông lỏng súng ra.
Súng rơi xuống đất, Muộn Du Bình nhấc gót chân đá bay súng ra ngoài, sau khi đứng vững mới xem thử người nọ là ai. Không đợi cho hắn nhìn rõ , đối phương đã phản ứng vô cùng mau lẹ, dao giấu trong tay lướt một đường qua mặt Muộn Du Bình.
Dùng súng thì Muộn Du Bình căn bản có biện pháp nào, nhưng nếu có người muốn cùng hắn ta đánh nhau, đây thật sự là muốn tìm chỗ chết. Muộn Du Bình nghiêng người tránh lưỡi đao , nắm tay lợi dụng khe hở của kẻ địch đánh một cú trúng ngay mũi. Lúc này nếu có người đứng cạnh hắn, căn bản cũng chẳng kịp nhìn xem hắn đã ra tay thế nào, chỉ nghe âm thanh tay đánh vào da thịt. Người mặc Tạng bào màu lam kia liền ngã xuống đất.
Muộn Du Bình ngồi xổm xuống , lập tức tóm lấy tay cầm dao của người kia , đồng thời dùng lực khóa cứng người kia lại , tước lấy cây đao trong tay người ấy.
Muộn Du Bình cúi đầu nhìn, thấy đó là một nhanh niên người Tạng còn rất trẻ , nhiều nhất chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi , đang bị hắn giữ chặt người cực kỳ đau đớn , không ngừng dùng Tàng ngữ nói gì đó.
Muộn Du Bình biết tiếng súng nhất định đã kinh động rất nhiều người, nơi này không thể ở lâu, vừa định đánh ngất người kia rời đi, liền thấy từ phía sau mấy tấm thảm lông cừu đi ra rất nhiều người mặc Tạng bào màu lam, chừng mấy chục người , trong tay ái nấy đều cầm súng trường chĩa về phía hắn.
Hắn than nhẹ một tiếng, thấy những người Tạng kia đều ngồi xổm xuống, hành lễ với hắn một cách kính trọng.
Cái gọi là lễ nghi kính trọng , thực chất ra chính là quỳ lạy. Sau khi quỳ lạy, một người lớn tuổi nhất trong mấy người Tạng dân dâng lên khăn Cáp Đạt (Hada) ngũ sắc.
Thật ra thì tôi cảm thấy đây là một cảnh tượng hết sức kỳ quái. Cảnh tượng dâng khăn Cáp Đạt (Hada) xuất hiện rất nhiều trong phong tục cũ, nhưng ở Tây Tạng, dâng khăn ngũ sắc là nghi lễ cao nhất.
Nhưng cảnh tượng vừa rồi vạn phần quỷ dị, đột nhiên lại thành cục diện như hiện tại, trong thời gian tôi tra cứu tư liệu cũng thấy rất khó tin.
Tiếp theo, một người trung niên đứng ra trước mặt Muộn Du Bình, dùng thứ Hán ngữ hết sức thuần thục nói :"Chúng tôi chờ ngài ở đây rất lâu rồi, Trương tiên sinh, xin hãy thứ lỗi cho chúng tôi, đồng thời nhận lấy khăn Cáp Đạt ngũ sắc mà chúng tôi dâng ngài."
Muộn Du Bình lặng lẽ nhìn xung quanh , thấy người Tạng trung niên kia từ trong túi lấy ra một tấm ảnh trắng đen đã ố màu đưa cho hắn. "Những việc này đều là Đổng tiên sinh sắp xếp, ông ấy nói quả không sai." Trên bức ảnh là Đổng Xán đang mặc Tạng phục , Muộn Du Bình lật mặt sau thì thấy một hàng chữ: "Bí mật ngay tại nơi này, bọn họ có thể giúp ngươi