Chương 8: Manh mối quan trọng về Muộn Du Bình
Editor: Phượng Vỹ
Beta: Tiêu
Buổi tối ngày hôm đó, Muộn Du Bình ở trong phòng Lão Lạt Ma nói cho xong mấy câu cuối cùng, rồi thể hiện ý muốn ngày mai sẽ rời đi, bày tỏ ý cảm tạ, Lão Lạt Ma liền đưa Muộn Du Bình trở về phòng của mình.
Kết cấu miếu Lạt Ma có chút phức tạp, là người bình thường nếu không được dẫn đường thì sẽ không có khả năng tự mình về phòng, bọn họ ở trong miếu đi lại vài vòng, khi đi ngang qua một cái sân, ngọn đèn dầu của Lão Lạt Ma bỗng nhiên tắt ngóm.
Một mảnh tối đen, khuôn viên dưới ánh trăng càng trở nên đặc biệt u ám, Lão Lạt Ma ngừng bước để châm lại ngọn đèn, lúc này, Muộn Du Bình ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Bầu trời Tây Tạng, tinh tú rợm ngợp, đẹp không khác gì ảo mộng, khung cảnh đẹp như vậy, đối với Lão Lạt Ma mà nói, ông vốn đã tiếp xúc với nó từ nhỏ, luôn cho rằng bầu trời chính là như vậy, vì thế ông cảm thấy bầu trời đó cũng không có gì đặc biệt.
Ông ấy đốt đèn lại, rồi tiếp tục bước đi, phát hiện Muộn Du Bình đang đứng bất động, chỉ là bình thản nhìn bầu trời.
"Quý khách, đi bên này." Lão Lạt Ma lên tiếng nói, Muộn Du Bình mới hồi phục lại tinh thần, liền hỏi ông ấy: "Thượng sư, Lạt Ma miếu của các người, có một trăm hai mươi bảy gian phòng đúng không?"
Lão Lạt Ma sửng sốt một chút, quả thật, miếu Lạt Ma này có một trăm hai mươi bảy gian phòng, tại sao cậu ta vừa mới đến ngôi miếu này lại biết ngay, mặc dù trong số đó có một ít phòng vô cùng nhỏ, nhưng mà hiện tại Lạt Ma miếu tổng cộng đúng là có từng ấy gian phòng thật. Làm sao Muộn Du Bình lại biết rõ như vậy chứ?
Lão Lạt Ma gật đầu nói phải. Muộn Du Bình liền nói: "Làm phiền ông, có thể đưa tôi đến một căn phòng để nhìn qua một chút không?"
"Quý khách, vì sao lại đột nhiên có ý muốn này –" Lão Lạt Ma muốn hỏi, thế nhưng ngay lập tức bị khả năng tu luyện của mình kiềm nén lại, không tính toán, không hiếu kỳ, ông ấy không nên vì chút chuyện này mà sinh lòng hiếu kỳ được.
Lão Lạt Ma kiềm chế lại một chút, bỗng nhiên có cảm giác, có khi nào Muộn Du Bình là do ông trời phái đến để thử thách sự tu hành của mình, vì thế liền gật gật đầu, nói:"Được."
"Tôi nhớ rất rõ bầu trời nơi này." Muộn Du Bình lẩm bẩm, "Thật lâu trước đây, chắc chắn là tôi đã từng đến nơi này, hình như theo như tôi nhớ mang máng, tôi ở trong căn phòng nào đó, đã tự mình để lại một vậy gì đó."
"Mong là cậu có thể tìm thấy." Lão Lạt Ma nói, sự hiếu kỳ trong lòng đã nghẹn tới mức thiếu chút nữa là làm cho mình hộc máu.
(Lòng tôi nói thực sự cũng không phải là tu luyện chưa đủ, thật ra thì Muộn Du Bình nói chuyện có thể khiến cho ngay cả Phật Tổ cũng sẽ nghẹn đến hộc máu.) :D
Vào ban đêm, bọn họ đi tới từng gian từng gian phòng để nhìn, tìm kiếm trong từng gian phòng một, Lão Lạt Ma cũng không biết đã là gian thứ mấy nữa, chỉ biết là sau hai tiếng đồng hồ, bọn họ mở ra một căn phòng để trống, khi đi vào, bước chân của Muộn Du Bình bỗng nhiên dừng lại, bất động .
Lão Lạt Ma cũng không động, nhưng mà ông ấy chắc chắn trong căn phòng này có thứ gì đó, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Muộn Du Bình.
Muộn Du Bình đi vào trong phòng, ở giữa gian nhà có để một cái bàn bằng gỗ, bên trên để đủ thứ, anh ấy đem mọi thứ mở ra, ở bên trong những thứ linh tinh ấy, lộ ra một thi thể khô.
Khối thi thể này nằm sấp úp trên bàn sách, đã hoàn toàn trở thành một cái xác khô, bị những thứ hỗn độn trên bàn che lại, quần áo trên người lại là Tạng bào, căn bản thấy không rõ bộ dáng lúc trước.
Lão Lạt Ma cực kỳ hoảng sợ, ông ta chưa từng nghĩ tới, trong một căn phòng nào đó lâu ngày không dùng của miếu mình lại có một thi thể khô như vậy.
Nhưng mà, người trong miếu lúc này vẫn đủ, vậy kia là ai? Chẳng lẽ, người này cũng là Lạt Ma trong miếu trước đây, sau khi chết ở chỗ này, rất lâu cho tới hôm nay chưa từng có người phát hiện qua?
"Đây, đây là ai vậy?" Cuối cùng Lão Lạt Ma cũng không thể kiềm chế được nữa, lắp bắp hỏi.
"Đây là Đức Nhân Lạt Ma, là bằng hữu của tôi, không ngờ, cuối cùng lại chết ở nơi này."
"Đức Nhân Lạt Ma?" Lão Lạt Ma chưa hề nghe nói đến cái tên này.
Muộn Du Bình dọn dẹp cái bàn một chút, phát hiện trên tay thi thể, đang cầm một quyển kinh văn. Anh ta lấy quyển kinh văn mở ra xem, liền thản nhiên thở dài, quay lại nói với Lão Lạt Ma: "Xin ông sửa sang căn phòng này lại một chút, an táng thi thể Đức Nhân Lạt Ma thật tốt, tôi muốn ở lại trong này."
Lão Lạt Ma hoàn toàn không có phản ứng, ông ấy bỗng nhiên cảm giác được, mọi thứ xung quanh bỗng nhiên trở nên xa lạ, ngay cả bản thân cũng không hiểu ngôi miếu này nhiều bằng Muộn Du Bình. Muộn Du Bình ngồi xuống, xem quyển kinh thư kia, cũng không nói chuyện với Lão Lạt Ma nữa.
Muộn Du Bình ở lại trong căn phòng này mấy tháng liền. Sau này bọn họ kiểm tra lại tư liệu, lại phát hiện thêm một chuyện khiến cho Lão Lạt Ma ngay tức khắc sụp đổ: Đức Nhân Lạt Ma đúng là đã từng ghi danh trong miếu này, mà còn là ở mục ghi chép đầu tiên, chỉ có điều là vào ngay thời điểm ngôi miếu này mới thành lập, tiếp tục kiểm tra thêm, ông ấy liền phát hiện, gần như trong mỗi Đại Lạt Ma, đều có người tên là Đức Nhân, mãi cho đến thế hệ này, cái tên Đức Nhân ấy mới biến mất trong bản ghi chép danh sách.
Điều này khẳng định không phải chỉ có một Đức Nhân duy nhất, mà thực ra là có rất nhiều Đức Nhân, hơn nữa, xem lại ghi chép trong danh sách, gần như mỗi một thế hệ Đức Nhân, đều sẽ thu nhận một đồ đệ để làm thế hệ Đức Nhân tiếp theo.
Cái này được gọi là cái gì, là một truyền thống khác của miếu sao?
Dường như cái tên Đức Nhân này có một ý nghĩa đặc biệt nào đó đối với ngôi miếu này, trong ngôi miếu này mỗi một Đại Lạt Ma đều phải có một người được gọi là Đức Nhân mới được.
Cái xác khô Đức Nhân kia chắc hẳn là người nhậm chức Đức Nhân cuối cùng, không biết người này làm cái gì, mà lại chết ở trong phòng, cũng không có đồ đệ, cho nên mới làm cho chức vị Đức Nhân này không có người kế thừa.
Đây là vì cái gì chứ, có thực sự là nơi này một cái miếu Lạt Ma bình thường không? Lão Lạt Ma đã không còn khả năng kiềm chế được lòng hiếu kỳ của mình được nữa, làm tăng nhân ngoài trừ khả năng kiềm chế cảm xúc của mình ra bên ngoài, hơn nữa còn phải vô cùng tốt, nếu như ông ấy phát hiện mình tu luyện chưa đủ, cũng chỉ có thể bình thản thừa nhận. Ông phát hiện Muộn Du Bình cùng với toà miếu này nhất định có liên hệ, vì thế, ông cũng không cần lấy nguyên nhân lễ phép mà đem vấn đề đè nén ở trong lòng trước nay.
Tìm đến Muộn Du Bình, hỏi thăm chân tướng sự việc.
Muộn Du Bình liền nói với ông, gần như một chút ý muốn giấu diếm cũng không có.
(Tôi nghe đến đây thiếu chút nữa muốn hộc máu, bởi vì tôi cảm thấy vì sao Muộn Du Bình đối với Lạt Ma lại nói thẳng ra như thế, còn đối với tôi thì lại keo kiệt đến như vậy chứ?) (ghen rồi..ghen rồi :D )
Muộn Du Bình nói, bản thân mình có một loại bệnh, mỗi lần trải qua một đoạn thời gian, thì sẽ quên ngay tất cả mọi chuyện lúc trước, ngoại trừ một chút chuyện khi còn nhỏ, trong đầu óc anh ta không chứa được những ký ức mới phát sinh sau này.
Anh ấy quả thực là từ sâu bên trong Tuyết Sơn đi ra, hơn nữa còn mang một bí mật từ trong Tuyết Sơn ra nữa, nhưng không lâu sau thì lại quên mất bí mật này.
Thật lâu trước đây, trước khi anh ta tiến đi vào trong Tuyết Sơn, đã cùng với vị Đức Nhân Lạt Ma cuối cùng này có quan hệ rất đặc biệt, bọn họ từng làm ra cái ước định này, mười năm sau, Muộn Du Bình sẽ từ trong Tuyết Sơn, đem theo một bí mật cực lớn, nhưng vào thời điểm Muộn Du Bình trở về, đương nhiên đã hoàn toàn quên mất ước định trước đây, vì thế Đức Nhân Lạt Ma phải ở trong miếu đợi anh ấy, mà anh ta sẽ đem tất cả những gì phát sinh trong Tuyết Sơn, cùng với những việc quên mất trước đây nói ra hết, cho Đức Nhân Lạt Ma ghi xuống.
Lão Lạt Ma nghĩ đến lời Muộn Du Bình nói, mồ hôi lạnh cũng rơi xuống dưới .
Đây không phải là nói, cái việc mỗi mười năm này cũng không phải là tình cờ, tất cả Đức Nhân, đều là vì để ghi lại ký ức của vị khách đến từ trong Tuyết Sơn này sao? Vậy ngôi miếu trước đây có phải là được xây dựng vì người này, có người biết cứ cách mỗi mười năm lại có người đem bí mật từ trong Tuyết Sơn đi ra, sau đó giao bí mật này cho một người gọi là Đức Nhân Lạt Ma?
Đáng tiếc, thế hệ Đức Nhân Lạt Ma này không đợi được Muộn Du Bình từ trong Tuyết Sơn đi ra thì liền qua đời, thậm chí cũng không tìm được cho mình một người thừa kế trách nhiệm này.
Có lẽ vì hiểu là mình sẽ nhanh chóng quên mất nó, Muộn Du Bình liền đem tất cả những chuyện mình biết nói với Lão Lạt Ma nghe, anh ta nói cho Lão Lạt Ma nguyên nhân mình đi lên trên cao nguyên Tuyết Vực là vì cái gì.
Anh ấy đến là để tìm một người.