U Vân Cốc.
Tư liệu Đan Vọng truyền rất nhanh liền tới tay đám người Lê Dĩnh.
Lê Dĩnh nhìn hình ảnh trong ngọc giản, khϊếp sợ nói: "Đây là hình ảnh Diệp Phàm thăng cấp Nguyên Anh!"
Lê Dục cũng rất kinh ngạc: "Hắn có phải là đã tạo nghiệt quá nhiều rồi không, cư nhiên đưa tới lôi kiếp cường hãn như thế."
"Đưa tới lôi kiếp như vậy không đáng sợ, đáng sợ là, hắn lại vẫn còn sống." Lê Dĩnh nói.
Lê Dục hít sâu một hơi: "Đúng là xem thường hắn rồi."
Bên trên động phủ của Diệp Phàm thỉnh thoảng lại có hồn thú mới xuất hiện, theo thời gian trôi đi, hồn thú mà Diệp Phàm ngưng kết ra càng ngày càng thật, uy áp càng ngày càng lớn, Lê Dục nhìn hồn thú của Diệp Phàm, thỉnh thoảng lại có cảm giác như đang bị cự thú Hồng Hoang nhìn chằm chằm vào.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Lê Dục vẫn chịu đả kích không nhỏ.
"Lê thiếu, Lê tiểu thư, bằng không, chúng ta trở về Trung Đại Lục trước đi." Đan Mặc lo lắng nói.
Lần này về Nam Đại Lục Đan Mặc còn có một nhiệm vụ nữa là bảo vệ Lê Dục cùng Lê Dĩnh, hai người chịu một chút thương tổn thôi hắn liền không thể thoái thác tội của mình.
Lê Dục không vui nói: "Trở về? Đan Tháp còn chưa lấy lại được, hai tay trống trơn trở về, ta không cần mặt mũi nữa sao!"
Lê Dĩnh cau mày, nàng cũng không đồng ý cứ như vậy mà về, trước khi đi, nàng đã cam đoan với lão tổ, nếu như xám xịt trở về, vậy liền quá mất mặt.
----------------------------------------
Diệp Phàm dùng hơn mười ngày, thuần thục nắm giữ Hồn Thủ Ấn.
Sau khi Diệp Phàm thông hiểu đạo lý về Hồn Thủ Ấn, Ngao Tiểu No liền thúc giục Diềp Phàm nhanh đi thu phục Lưu Vân Tinh Ti, Diệp Phàm cảm thấy Ngao Tiểu No tích cực như vậy nhất định là bụng dạ khó lường.
Nhưng Diệp Phàm cũng không muốn kéo dài quá lâu, học Hồn Thủ Ấn xong liền trở lại bên cạnh Đoạt Hồn Hồ.
Diệp Phàm hơi khó xử nhìn Đoạt Hồn Hồ.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, hỏi: "Làm sao vậy?"
Diệp Phàm lắc đầu: "Không tìm thấy mắt trận! Ta vừa thả linh hồn lực ra thăm dò, linh hồn lực liền sẽ bị Nhϊếp Hồn Trận bên dưới ảnh hướng." Nhưng nếu không tìm thấy mắt trận, liền không thể phá trận.
Bạch Vân Hi nói: "Đừng miễn cưỡng quá, nếu như không nghĩ ra biện pháp, vậy thì chờ một chút đi."
"Chờ không được a!" Ngao Tiểu No nôn nóng nói: "Ngươi thật là vô dụng!"
Diệp Phàm không vui nhìn Ngao Tiểu No một cái: "Ngươi ồn ào cái gì!"
Ngao Tiểu No ngồi trên đỉnh đầu Diệp Phàm, hung hăng cào tóc mấy cái.
Đầu Hành Tây phiêu ra, bay lêи đỉиɦ đầu Diệp Phàm, nói: "Để ta đi đi, ta đi tìm mắt trận."
Diệp Phàm chớp chớp mắt, nói: "Mặt trời mọc từ phía tây sao, ngươi đang đánh chủ ý gì đấy?" Diệp Phàm thầm nghĩ: Hành Tây cả ngày lười biếng, có đôi khi sai sử cũng không chịu làm, bây giờ lại chủ động xin đi ra trận.
Hành Tây xoay xoay người, không vui nhìn Diệp Phàm: "Ngươi không cần thì thôi."
Bạch Vân Hi nhíu mày, nhìn Hành Tây cùng Ngao Tiểu No, cảm thấy giữa Hành Tây cùng Tiểu no tồn lại giao dịch không bình thường gì đó.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, nói: "Hành Tây chủ động xin ra trận, như vậy không phải rất tốt sao? Nhưng ngươi nhớ bố trí một cái trận pháp phòng hộ trước, đề phòng người khác đυ.c nước béo cò."
Diệp Phàm gật đầu: "Được rồi."
Diệp Phàm phất tay, bố trí một cái trận pháp Thiên cấp.
-------------------------------------