Một tiếng ho nhẹ truyền tới, Diệp Phàm đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy mặt sẹo đang đứng ở phía sau.
Diệp Phàm thầm nghĩ: Tu sĩ Kim Đan quả nhiên ghê gớm, hắn thế nhưng hoàn toàn không nhận ra Thịnh Chí Hạo xuất hiện.
Thịnh Chí Hạo nhíu mày nhìn Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi: "Các ngươi chuẩn bị xong hết tài liệu rồi, nhàn nhã như vậy?"
Diệp Phàm gật đầu: "Đã chuẩn bị xong hết."
Thịnh Chí Hạo hồ nghi nhìn bọn họ: "Hiệu suất rất cao a!" Thịnh Chí Hạo lúc trước phải dùng tới tận sáu trợ thủ, vốn nghĩ nếu hai người Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi làm không kịp, vậy lại đi bắt thêm hai phù sư nữa, không ngờ hai người này lại làm không tồi.
"Vào phù thất của ta thu thập một chút." Thịnh Chí Hạo nói.
Bạch Vân Hi vội vàng đứng lên: "Ta đi ngay."
"Ta cũng đi."
Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi vừa đi, không khí liền hơi căng chặt lại.
"Tiền bối." Tư Đồ Kiều Kiều nguyên bản đối mặt với Thịnh Chí Hạo cũng vẫn kiêu căng ngạo mạn, bất quá, sau khi bị Thịnh Chí Hạo cho một cái tát, nàng cuối cùng cũng hiểu được đạo lý, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, thu liễm tính tình không ít.
"Các ngươi nắm chặt một chút cho ta, còn tiếp tục không có tiến triển gì như vậy, ta liền ném các ngươi cho yêu thú." Thịnh Chí Hạo lạnh lùng đe dọa.
"Ta đã biết." Tư Đồ Kiều Kiều rầu rĩ đáp.
_____________________
Diệp Phàm đi vào phù thất của Thịnh Chí Hạo, phát hiện bên trong phi thường rối loạn, các loại bản nháp phù chú rơi đầy trên mặt đất.
Điều kiện của phù thất cũng chẳng ra gì, nhìn qua rất có bộ dáng của kẻ sa cơ thất thế.
Diệp Phàm nhặt một tờ bản nháp trên mặt đất lên, tùy ý nhìn một chút liền biết Thịnh Chí Hạo đang nghiên cứu các loại phù văn.
Diệp Phàm sắp xếp gọn gàng lại các bản nháp, lại rửa sạch các loại rác rưởi.
Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm quét tước phù thất gọn gàng, Thịnh Chí Hạo vừa vặn đi đến, hắn nhìn phù thật rực rỡ hẳn lên, vừa lòng gật đầu: "Các ngươi có thể đi được rồi."
Diệp Phàm trong lòng tức giận, thầm nghĩ: Lão nhân chết tiệt, dùng xong liền ném!
"Tiền bối, mấy bản nháp này ta có thể mang đi không?" Diệp Phàm hỏi.
Thịnh Chí Hạo nhìn Diệp Phàm một cái: "Nếu ngươi thích thì mang đi đi."
Diệp Phàm vội vàng nói: "Đa tạ tiền bối."
Diệp Phàm mang một chồng bản thảo về phòng tài liệu.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: "Bản thảo này loạn như vậy, ngươi xem hiểu không?"
Diệp Phàm gật đầu: "Có thể hiểu a! Ta chính là thiên tài! Ngươi biết đấy, trên đời này không có thứ gì ta xem không hiểu, nếu ta xem không hiểu, vậy người khác càng không thể."
Bạch Vân Hi: "......" Tiểu tử Diệp Phàm này, lại bắt đầu tự biên tự diễn.
"Diệp Phàm, thời điểm công chúa kia nói nàng là thiên tài, ngươi cảm thấy thế nào?" Bạch Vân Hi hỏi.
Diệp Phàm nghiêng nghiêng đầu: "Một tên ngu ngốc!"
Bạch Vân Hi gật đầu: "Không sai, thời điểm ngươi nói như vậy, người ta cũng nghĩ ngươi thế." Một tên ngu ngốc!
Diệp Phàm: "...... Ta sao có thể giống nha đầu kia?"
Bạch Vân Hi: "......" Thật sự là không có gì bất đồng.
Diệp Phàm nhìn bản thảo: "Lão nhân kia hình như rất khó lường, nói không chừng hắn thật sự có thể nghiên cứu ra phù chú bằng vào tu vi Kim Đan gϊếŧ chết Nguyên Anh."
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: "Phù chú này có vấn đề gì sao?"
Diệp Phàm chớp chớp mắt: "Kết cấu của phù chú này đã đề cập đến lĩnh vực Thánh cấp."
_________________