Xuyên Qua Thành Khí Tử Hoành Hành

Chương 437

Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi lái xe đi tới Thôn Lôi.

Diệp Phàm nhìn đỉnh núi bị lôi điện bao phủ, khẽ nhíu mày lại.

"Lôi điện ở nơi đó thật dày đặc!" Diệp Phàm mê hoặc nói.

"Đó là nơi ở cũ của Thôn Lôi, hiện tại người Thôn Lôi đã sớm không còn ở lại đó." Bạch Vân Hi giải thích.

"Chỗ kia sấm sét đánh ầm ầm, có phải có bảo vật gì không?"

"Thôn Lôi có truyền thuyết kể rằng năm xưa có một người đánh cá thiện lương khi ra biển ngẫu nhiên cứu được một con cá mắc kẹt, buổi tối, con cá kia biến thành long nữ."

"Long nữ vì báo ân, gả cho người đánh cá, cùng người đánh cá trải qua những ngày bình đạm hạnh phúc, nhưng vài năm sau, trong cơn nạn đói xảy ra một hồi biến cố."

"Nạn đói năm kia ôn dịch hoàng hành, tra tấn toàn bộ thôn làng, long nữ lấy trân châu cùng kim sức giao cho người đánh cá, người đánh cá cầm đồ đi cứu thôn dân, thôn dân vô cùng cảm kích long nữ, nhưng tâm người vĩnh viễn không cảm thấy thỏa mãn, một thôn dân trong tình cờ biết được long nữ không phải người bình thường, truyền ra lời đồn đãi nạn đói ôn dịch đều là họa do long nữ mang đến."

"Thôn dân cầm tù long nữ lại, cưỡng bách long nữ giao ra trân bảo, long nữ cuối cùng chết trên tay dân làng."

"Trước khi chết long nữ giáng xuống lời nguyền rủa, toàn bộ thôn làng sẽ phải bị hủy do lôi diện."

"Nghe nói thời điểm long nữ chết rất nhiều thôn dân trong làng cũng bị sét đánh chết."

Diệp Phàm nhìn Thao Thiết quỷ linh: "Long nữ là người của tộc các ngươi sao?"

"Không nhất định a! Trên đời này có rất nhiều chủng tộc thích tự xưng bản thân là long tộc, tỷ như xà tộc, nhân ngư tộc, ...... Hậu duệ của long tộc chúng ta sao có thể uất ức chịu chết trên tay một đám dê hai chân như vậy được, còn tình nguyện gả cho dê hai chân, dê hai chân chỉ dùng để ăn, không dùng để làm đạo lữ!" Thao Thiết quỷ linh khinh thường hừ một tiếng.

Bạch Vân Hi nhàn nhạt nói: "Chỉ là một truyền thuyết mà thôi, hẳn là giả."

Diệp Phàm nhìn lôi điện trên núi, thầm nghĩ: Năng lượng của lôi điện nơi này thật nồng đậm, có thể mượn cỗ năng lượng này luyện chế long châu thử xem. Diệp Phàm từng dùng Trúc Cơ Đan một lần, hiệu quả không tốt lắm, hiện tại dự định củng cố lại tu vi một chút, sau đó mới suy xét đến Trúc Cơ.

____________________

Diệp Phàm đi xuống xe, nói: "Không còn đường nữa, chúng ta xuống xe thôi."

Trước khi tới, Bạch Vân Hi đã mượn người nhà biểu huynh Bạch Hạo của hắn một bộ quần áo, Diệp Phàm làm ra một người giấy, người giấy căn cứ theo hơi thở trên quần áo, đi dạo một vòng, rất nhanh liền xác định phương hướng.

"Hẳn là không sai đâu, biểu ca ngươi đang ở hướng này, hơn nữa, hắn còn sống." Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Còn sống là tốt rồi."

Bạch Vân Hi chỉ sợ người đã chết, nếu người đã chết, cho dù Diệp Phàm có thông thiên thế nào chỉ sợ cũng không làm được gì.

Diệp Phàm trộm bò lên sơn thôn, bên trong sơn thôn có mấy người, những người này mang tới cho Diệp Phàm một loại cảm giác rất quái dị.

Diệp Phàm đi dạo một vòng, cuối cùng cũng tìm được người họ hàng của Bạch Vân Hi, ngoài cửa phòng giam giữ Bạch Hạo có mấy người trông coi, Diệp Phàm dễ như trở bàn tay liền giải quyết đám người này.

Thời điểm Bạch Vân Hi gặp được Bạch Hạo, Bạch Hạo vẫn còn đang hôn mê, hơn nữa, toàn thân chỉ có một cái quần cộc.

"Hắn làm sao vậy?" Bạch Vân Hi lo lắng hỏi.

Diệp Phàm chớp chớp mắt đáp: "Nếu ta đoán không sai, hắn đại khái là đói đến hôn mê!"