Xuyên Qua Thành Khí Tử Hoành Hành

Chương 359

Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi lái xe tới Thôn Hòe, bí mật của Thôn Hòe bị lộ ra, người có chút năng lực đều dọn đi, người ở lại trên mặt đều mang theo thần sắc chán nản.

Sau khi Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi tới Thôn Hòe liền đi thẳng đến cổ trạch.

Mấy ngày hôm trước, Thôn Hòe xảy ra một trận địa chấn, không ít phòng ở bị phá hủy, mà cổ trạch là nơi bị tàn phá nặng nề nhất.

Bất quá, lực chú ý của người dân đều đặt lên nơi khác, vậy nên cũng không có bao nhiêu người chú ý tới tòa nhà này.

"A!" Bạch Vân Hi tiến vào cổ trạch, một con mãnh thú to như một ngọn núi liền nhào tới, mở cái miệng lớn như một bồn máu, ánh mắt tràn đầy tham lam.

Bạch Vân Hi cảm giác thân thể đau đớn một trận, cả người giống như bị đứt thành hai đoạn.

"Phá!" Diệp Phàm đánh ra một lá phù, đỡ lấy Bạch Vân Hi đang lung lay sắp đổ.

Bạch Vân Hi không dám tin nhìn Diệp Phàm, Diệp Phàm an ủi nói: "Chỉ là ảo ảnh mà thôi, nó đã chết rồi."

Diệp Phàm ngẩng đầu lên, nhìn về phái hư ảnh Thao Thiết.

Thao Thiết nhìn Bạch Vân Hi bị dọa mặt không còn chút máu, khanh khách cười lên.

Diệp Phàm không nghĩ tới bên dưới cổ trạch này lại phong ấn Thao Thiết.

Thao Thiết hung danh hiển hách ở tu chân giới, loại yêu thú này không giống nhân loại chú ý thanh tâm quả dục, pháp môn tu luyện của Thao Thiết lấy thực nhập đạo, tu luyện chính là ăn ăn ăn, vĩnh viễn không no, ăn càng nhiều tu vi càng cao cường, Thao Thiết sợ nhất chính là đói khát, đói khát thời gian dài sẽ khiến tu vi của Thao Thiết giảm xuống.

Hung thú như Thao Thiết thích ăn nhất là dê hai chân, cũng chính là con người.

Đại lục tu chân từng có một con Hung Thao, ăn liên tiếp hơn mấy tu sĩ Nguyên Anh, khiến cho đại lục tu chân hỗn loạn một mảnh, cuối cùng phải nhờ tới tu sĩ Hóa Thần ra tay mới tiêu diệt được.

Ở đại lục tu chân, tu giả vừa nghe nói đến Thao Thiết liền biến sắc, ở thế giới này, hồn phách Thao Thiết lại gầy đến chỉ còn da bọc xương, đại khái là bị đói chết.

Thao Thiết nhìn Bạch Vân Hi, khanh khách cười, "Tu sĩ? Không nghĩ tới hiện tại lại còn có tu sĩ, lá gan hơi nhỏ một chút a!"

Nhìn ra hồn phách hung thú đang trêu đùa mình, Bạch Vân Hi nhịn không được nhíu mày lại.

"Hồn phách ngươi không quá ổn định a." Diệp Phàm nói.

Thao Thiết buồn bã gật đầu: "Đúng vậy! Hơn hai ngàn năm, hơn hai ngàn năm không ăn cơm, ta sắp phải tán hồn rồi."

Diệp Phàm thở dài, tuy rằng thọ mệnh của hung thú rất lâu, nhưng cũng không thể chịu nổi nhịn ăn trong thời gian dài như vậy được, thân thể của Thao Thiết đã sớm hủ bại, chỉ còn lại một sợi hồn phách, dù cho là thiên địa linh cầm cũng không thể đối chọi với dòng chảy của thời gian.

"Ai phong ấn ngươi ở đây?" Diệp Phàm tò mò hỏi.

Hồn phách Thao Thiết dao động kịch liệt, một lúc lâu sau mới hung tợn hộc ra ba chữ, "Lão cha ta."

Diệp Phàm kinh ngạc trừng lớn mắt, hắn còn tưởng rằng là vị Đại Thừa nào, không nghĩ tới lại là lão cha của tên này.

"Vì sao hắn lại phong ấn ngươi?" Diệp Phàm khó hiểu hỏi.

"Ta cắn một chân của Bạch Trạch!"

"Vì sao ngươi cắn hắn? Huynh đệ bất hòa?"

"Quá đói bụng, không có đồ ăn, tóm được liền gặm một ngụm, hắn đã đưa chân tới tận miệng của ta, ta đương nhiên muốn ăn, hương vị cái chân kia thật không tồi!" Thao Thiết liếʍ liếʍ môi, trên mặt lộ ra vài phần hoài niệm.