Biệt thự của Diệp Phàm giống như là đột nhiên biến mất, ba ngày liên tiếp, tất cả những ai có ý muốn tới tìm Diệp Phàm đều bị lạc đường không thể hiểu được.
"Vẫn không được." Mộ Liên Bình nói.
Từ Nguyên Thanh híp mắt: "Nơi này hẳn là có một ảo trận, vừa tới gần biệt thự liền lâm phải vào, trận pháp này hẳn là do Diệp Phàm bố trí, thật thần kỳ."
"Diệp thiếu bố trí trận pháp này hẳn là không hy vọng bị người khác quấy rầy, nếu như vậy chúng ta vẫn đi thôi, ngoại gia gia."
Từ Nguyên Thanh gật đầu: "Cũng đúng."
Ba ngày sau, biệt thự của Diệp Phàm mới có thể thấy lại ánh sáng mặt trời.
"Diệp thiếu, ta cuối cùng cũng tìm được biệt thự của ngươi!" Thái Chấn Tuấn hưng phấn nói.
Diệp Phàm nhìn Thái Chấn Tuấn một cái: "Ngươi tìm biệt thự của ta làm gì?"
"Ta lo lắng biệt thự của ngươi có bị sét đánh nát hay không a, làm ta sợ muốn chết."
Diệp Phàm trợn trắng mắt: "Ta bố trí trận pháp, sao có thể đánh nát biệt thự của ta được, ngươi cho rằng ta ngu ngốc giống ngươi sao? Cư nhiên dám đi chơi cương thi ngàn năm, người ta đã có mười tám phò mã, ngươi muốn đi hưởng ứng lệnh triệu tập người thứ mười chín sao? Khẩu vị thật nặng!"
"Diệp thiếu, ngươi đừng nhắc lại việc này nữa, ngươi nói xem, rõ ràng là một mỹ nữ, sao trong nháy mắt lại biến thành cương thi chứ?" Thái Chấn Tuấn ôm chặt thân thể, run lập cập.
Diệp Phàm trợn trắng mắt: "Vẫn luôn là cương thi a! Chẳng qua nàng sử dụng chút thủ thuật che mắt, ngụy trang thành mỹ nữ."
Thái Chấn Tuấn gật đầu, "À" một tiếng.
"Diệp thiếu, lôi điện hai ngày trước là ngươi đưa tới?" Thái Chấn Tuấn hỏi.
Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy!"
"Diệp thiếu, ngươi chân thần!" Thái Chấn Tuấn tràn đầy khâm phục cảm thán.
Diệp Phàm vẫy vẫy tay: "Không dám, không dám!"
_____________________________
Tiễn Thái Chấn Tuấn đi không lâu, lại có lục tục mấy khách khứa tới cửa thăm hỏi, Diệp Phàm chỉ có thể cảm thán bản thân mình thật sự quá được hoan nghênh, ai cũng muốn tới tìm mình.
"Diệp thiếu." Mộ Liên Bình cung kính gọi một tiếng.
Diệp Phàm đánh giá Mộ Liên Bình một phen: "Không tồi, không tồi, tiến bộ rất nhanh."
Diệp Phàm thầm nghĩ: Tư chất của Mộ Liên Bình vốn không tồi, trước kia bị công pháp hạn chế, hiện giờ tích lũy đầy đủ, tu vi tiến bộ rất nhanh.
Mộ Liên Bình cười cười: "Đều là nhờ phúc của Diệp thiếu!"
Trong lòng Mộ Liên Bình tràn ngập ý chí chiến đấu, Mộ Liên Bình cảm thấy chỉ cần tiếp tục tu luyện công pháp Diệp Phàm đưa, không tới hai năm nữa, hắn liền có thể trả thù lại yêu nữ Dương gia kia.
Diệp Phàm vẫy vẫy tay: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không đáng nhắc đến."
Mộ Liên Bình nhìn chằm chằm Diệp Phàm một hồi: "Diệp thiếu, sao hôm nay ta lại cảm thấy ngươi càng thêm lợi hại."
Diệp Phàm nguyên bản đã cho Mộ Liên Bình một loại cảm giác sâu không lường được, hiện tại nhìn thấy Diệp Phàm, Mộ Liên Bình lại cảm thấy Diệp Phàm đã tiến xa đến bước không thể với tới.
Diệp Phàm cười cười: "Ngươi rất có ánh mắt a!"
Mộ Liên Bình cười cười: "Diệp thiếu lợi hại."
Diệp Phàm cười thần bí: "Còn không phải sao?"
Thể chất Bạch Vân Hi đối với tu giả mà nói chính là bình thuốc bổ di động, Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi song tu một lần, tu vi lập tức nhảy tới đỉnh Luyện Khí sáu tầng, đây là lần đầu tiên tu vi của hắn tăng nhanh đến vậy.
"Diệp thiếu, tông môn các ngươi có tham gia đại hội giao lưu cổ võ không?"
"Đại hội giao lưu cổ võ, là thứ gì?" Diệp Phàm khó hiểu hỏi.
"Đại hội giao lưu cổ võ chính là nơi tu giả cổ võ tụ hội, Diệp thiếu, ngươi cũng biết đấy, hiện tại tu luyện cổ võ rất gian nan, tài nguyên lại thiếu, rất nhiều người có thứ tốt trong tay nhưng bản thân lại không dùng được, bọn họ liền thừa dịp đại hội giao lưu cổ võ này đổi lấy một ít vật phẩm có lợi cho mình."
Diệp Phàm chớp chớp mắt: "Có loại chuyện này sao? Đến lúc đó sẽ có rất nhiều tu giả cổ võ tham dự?"
Mộ Liên Bình gật đầu: "Đúng vậy!"
Diệp Phàm gật đầu, hắn khá tò mò về tu giả cổ võ thế giới này, bất quá, ngày thường không thấy được nhiều lắm.
"Diệp thiếu, Bích Vân Tông các ngươi không tham gia sao?" Mộ Liên Bình hỏi.
Diệp Phàm chớp chớp mắt, thầm nghĩ: Bích Vân Tông còn không ở trên tinh cầu này, tham gia kiểu gì chứ? "Bọn họ không tham gia."
"Vậy sao." Mộ Liên Bình nguyên bản còn muốn gặp những tu giả khác của Bích Vân Tông, nghe Diệp Phàm nói vậy, không khỏi có chút tiếc nuối.
Diệp Phàm nhìn Mộ Liên Bình: "Đại hội giao lưu cổ võ cử hành ở đâu? Ngươi có thể mang ta đi không?"
Mộ Liên Bình nghĩ nghĩ rồi nói: "Đại hội giao lưu cổ võ quản lý rất nghiêm khắc, chỉ có người được mời mới có thể tham gia, Mộ gia chúng ta cũng chỉ có bốn danh ngạch, đến lúc đó ta sẽ theo trưởng lão Mộ gia tới. Chỗ ngoại gia gia còn hai danh ngạch nữa, nếu Diệp thiếu cảm thấy hứng thú, có thể đi cùng ngoại gia gia ta."
"Ngoại gia gia ngươi được mời sao, hình như hắn không tu luyện cổ võ a!" Diệp Phàm nghi hoặc hỏi.
Mộ Liên Bình có chút kiêu ngạo khoe: "Ngoại gia gia ta quả thật không tu luyện cổ võ, nhưng hắn là thần y, năng lực của người tu luyện cổ võ quả thật lớn hơn thường nhân rất nhiều, nhưng thân thể dễ dàng xảy ra chuyện, không ít người tu luyện cổ võ đều có một ít di chứng trên người, ngoại gia gia ta đã từng cứu trợ mấy tu giả cổ võ."
Diệp Phàm trừng lớn mắt: "Ngoại gia gia ngươi lợi hại như vậy?"
Mộ Liên Bình gật đầu: "Đương nhiên!"
Diệp Phàm chớp chớp mắt: "Nhìn dáng vẻ này xem ra trước kia ta có chút xem thường ngoại gia gia ngươi rồi! Đại hội giao lưu cổ võ kia khi nào tiến hành?"
"Đại khái còn nửa tháng."
"Lâu như vậy sao!"
"Đúng vậy, Diệp thiếu có thể nhân khoảng thời gian này luyện chế một ít pháp khí, phù chú, sau đó đợi tới đại hội trao đổi một ít đồ vật, đại hội giao lưu cách hai năm mới tổ chức một lần, trong đó thường xuyên xuất hiện linh dược chất lượng không tồi."
Diệp Phàm gật đầu: "Nghe cũng được!"
_________________________