Xuyên Qua Thành Khí Tử Hoành Hành

Chương 240

"Tới, tới!"

Thanh âm Diệp Phàm đột nhiên vang lên bên tai Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi thiếu chút nữa đã cảm thấy mình gặp phải ảo giác.

Bạch Vân Hi nhìn thấy một chiếc ô tô bỗng dưng xuất hiện từ không trung, quả thực tựa như một chuyện thần quái.

Diệp Phàm dừng xe lại, bước ra khỏi ô tô.

Bạch Vân Hi nhìn thấy Diệp Phàm, thở dài nhẹ nhõm một hơi, tránh ra phía sau Diệp Phàm.

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, trong lòng hiện lên vài phần khác thường, không biết từ lúc nào hắn đã ỷ lại vào Diệp Phàm tới như thế.

"Ta đã nói với ngươi rồi, đại sư đoán mệnh kia rất chuẩn, hắn nói ngươi sẽ gặp tai ương phải đổ máu, ngươi xem, hiện tại ứng nghiệm rồi đi, ngươi trách người ta là kẻ lừa đảo, còn không cho phép ta đi theo ngươi, còn may ta tới kịp, ta biết mà, cao thủ ở khắp nơi trong dân gian." Diệp Phàm lải nhải oán trách.

Bạch Vân Hi thở dốc một hơi, tức giận mắng: "Ngươi đừng có nói chuyện với ta."

Trong lòng Bạch Vân Hi vô cùng rầu rĩ, hắn đã bị tên áo đen quái thai kia dọa ra một thân mồ hôi lạnh, sau khi Diệp Phàm tới đây còn rảnh nói mát hắn!

Diệp Phàm: "......"

Diệp Phàm phất tay, một đám sâu bọ rắn rết xúm tới đều nổ ra, máu tươi giàn giụa.

Mùi máu tươi dày đặc truyền đến khiến Bạch Vân Hi không nhịn được phải bưng kín mũi.

Nam tử áo đen thấy một màn như vậy, hai mắt dao động một chút, đáy mắt hiện lên vài phần kiêng kị.

Diệp Phàm chớp chớp mắt nhìn nam tử áo đen, có chút kinh ngạc cảm thán: "Trong thân thể của ngươi có một con Ngự Thú Cổ a! Không nghĩ tới ngươi lại có thể tìm được cổ trùng như vậy."

Ở tu chân giới, Ngự Thú Cổ cũng là một loại cổ trùng vô cùng quý trọng, tu sĩ có được Ngự Thú Cổ có thể dễ dàng trở thành ngự thú sư, khế ước mấy con linh thú, thời điểm đối địch vô cùng chiếm tiện nghi, một khi khế ước được với Ngự Thú Cổ, cổ trùng sẽ chỉ có thể ký sinh trong một thân thể, người có Ngự Thú Cổ cũng thường được coi thành trọng điểm bồi dưỡng trong tông môn, đáng tiếc, linh khí nơi này quá kém, căn bản là không có tông môn gì.

"Ta là truyền nhân kiệt xuất nhất của Vạn Cổ Môn, cũng là người thiên tài nhất tông môn trong hàng nghìn năm, đáng tiếc, vận khí không được tốt như ngươi, ngươi rốt cuộc là ai, sao ngươi có được truyền thừa viễn cổ? Giao ra đây, ta có thể tha cho các ngươi một con đường sống." Nam tử áo đen lạnh giọng nói.

Diệp Phàm: "......" Khẩu khí tên này không nhỏ a!

"Ngươi chính là cái tên cổ sư chuyên đi dụ dỗ nữ nhân, sau đó lại hạ cổ đi, ngươi vô sỉ như vậy, cư nhiên cũng có thể làm đệ nhất thiên tài của tông môn, có phải tông môn các ngươi chỉ có một mình ngươi, sau đó, ngươi chính là đệ nhất không?" Diệp Phàm tràn đầy châm chọc hỏi.

Nam tử áo đen không cho là đúng lắc đầu: "Dụ dỗ? Chuyện ngươi tình ta nguyện mà thôi!

Đủ rồi, đừng có lãng phí thời gian, công pháp đâu, giao ra đây!"

"Vận khí của ta đúng là rất tốt, ta có được truyền thừa Hoàng Đế bệ hạ lưu lại, chỉ là vì sao ta phải cho ngươi?"

Trên mặt nam tử áo đen hiện lên vài phần ghen ghét, "Vận khí của ngươi thật tốt, ta đến cuối đời vẫn đang truy tìm một bộ công pháp cao cấp, ngươi trẻ tuổi như vậy, công pháp liền đến tay, nếu ta có vận khí của ngươi, ta đã sớm đột phá đến Tiên Thiên."

Diệp Phàm: "......" Tiên Thiên? Giấc mơ thật vĩ đại!

"Ta thấy ngươi đã sắp chết rồi, cho dù ngươi có lấy được công pháp cũng không đủ thời gian tu luyện." Diệp Phàm nói.

Nam tử áo đen tràn đầy dữ tợn nhìn Diệp Phàm: "Nói hươu nói vượn! Chỉ cần bước vào Tiên Thiên, thọ nguyên của ta có thể tăng trưởng đến hai trăm tuổi."