“Các vị khách quan, đồ ăn của các ngài tới rồi.” Một gã sai vặt đi tới nói.
Bạch Dật Trần nhìn linh thực nóng hầm hập: “Đồ ăn thơm quá! Bị phong ấn nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn mong có thể ăn lại một bữa ăn như này.”
Bạch Vân Hi nhìn Bạch Dật Trần, nói: “Lão tổ, kỳ thật ngươi có thể liên hệ với Kim Long, Kim Long tiền bối vì tìm ngươi, mấy trăm năm không chịu phi thăng.”
Bạch Dật Trần lắc đầu: “Sau khi kết thành đạo lữ với hắn, ta mới biết, long tộc vạn tuổi mới xem như thành niên, mấy ngàn năm ở trong mắt long tộc không khác gì một cái nháy mắt, năm đó, ta vẫn luôn tưởng rằng ta nhỏ hơn hắn rất nhiều, sau đó mới phát hiện, hắn vẫn luôn không lớn lên.”
“Lão tổ, năm đó ngươi cùng Kim Long làm sao quen biết?” Bạch Vân Hi hỏi.
Bạch Dật Trần chống cằm: “Từ nhỏ ta đã bị một đạo sĩ tha hương mang đi, được hắn nuôi lớn, nhưng vị sư phụ ấy cực khổ nuôi ta lớn lên lại chỉ là vì lợi dụng ta phát động Tụ Âm Trận."
Bạch Vân Hi kinh ngạc nói: “Hắn không có ý tốt?”
Bạch Dật Trần gật đầu: “Linh khí ở quê nhà theo thời gian dần cạn kiệt, đại đạo khó tìm, có rất nhiều thuật sư chỉ có thể bước lên con đường tà đạo, dù sao thì tốc độ tu luyện của tà đạo cũng nhanh hơn chính đạo nhiều.”
Bạch Vân Hi cúi đầu, thầm nghĩ: Diệp Phàm đã từng nói, thể chất của hắn đối với quỷ vật mà nói là đồ đại bổ, nếu như Diệp Phàm không xuất hiện, cho dù hắn không chết do thể chất bùng nổ thì cũng sẽ có một ít đạo sĩ không có ý tốt tìm tới cửa.
“Vậy lão tổ tông……”
Bạch Dật Trần nói: “Là hắn cứu ta.”
Thời điểm Kim Long cứu Bạch Dật Trần, Bạch Dật Trần chỉ mới mười hai tuổi, ở Hoa Quốc cổ đại mười mấy tuổi đã có thể xem như trưởng thành.
Nhưng khi ấy Kim Long từ trên trời giáng xuống đối với Bạch Dật Trần mà nói giống như là thiên thần vậy, Bạch Dật Trần nguyên bản cảm thấy Kim Long là cao nhân đắc đạo, nhưng hình tượng cao nhân của Kim Long không duy trì được bao lâu liền sụp đổ.
Bạch Vân Hi nói: “Thì ra là thế!”
“Kỳ thật, Kim Long lão đại không tệ lắm, khi độ kiếp có thể nhờ hắn hỗ trợ di dời lôi kiếp đi mà.” Diệp Phàm nói.
“Các ngươi có biết long tộc đã sáng tạo ra loại thuật pháp ấy không?” Bạch Dật Trần hỏi.
Diệp Phàm gật đầu: “Biết, nghe nói đầu long ấy thích một con thỏ, lo lắng con thỏ ấy biến thành thỏ nướng, cho nên sáng tạo ra thuật pháp di dời lôi kiếp.”
Bạch Vân Hi: “……”
Bạch Dật Trần gật đầu, nhàn nhạt nói: “Đúng là như thế, đáng tiếc, con thỏ ấy không kịp chờ long tộc sáng tạo ra thuật pháp đã bị lôi kiếp đánh chết rồi, sau khi con thỏ đó chết, long tộc ấy lại đi tìm một con hồ ly, đãi ngộ mà con thỏ không thể hưởng, hồ ly lại có thể hưởng được rồi.”
Diệp Phàm chớp chớp mắt, “Chẳng lẽ cái đó chính là tiền nhân trồng cây, hậu nhân hái quả ……” Hắn còn tưởng là đầu long si tình cơ chứ, không ngờ cuối cùng lại thành long lạm tình .
Bạch Vân Hi: “……” Tiền nhân trồng cây hậu nhân hái quả không phải dùng như vậy!
“Có rất nhiều long tộc có một trái tim kiên định, khi thích một người có thể không màng đến tất cả, nhưng mà …… Đừng nói cái đó nữa, dùng bữa đi.” Bạch Dật Trần nói.
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy! Đúng vậy! Món ăn này thơm quá, ăn trước rồi nói.”
Mọi người động đũa không lâu, ngoài cửa sổ có cái gì bay vào, rơi vào trong nồi đun nước.
Diệp Phàm gắp lên một viên trái cây kim sắc, nghi hoặc nói: “Đây là cái gì? Nặng quá!” Kim Long lão đại muốn đánh lén bọn họ sao? Thật không phúc hậu!