Vòng thứ nhất kết thúc, mấy chục đan sư tham dự thi đấu chỉ còn lại hai phần ba.
Rất nhanh, Thánh Đan Sư thứ hai rút đề, đề thứ hai yêu cầu mọi người luyện chế một loại đan dược Thiên cấp trung giai.
Đan dược Thiên cấp trung giai khó hơn hạ giai nhiều , nhưng đối với Diệp Phàm mà nói gần như không khác gì nhau.
Diệp Phàm rất nhanh luyện chế ra đan dược, bước lên tầng thứ ba, Diệp Phàm khá là kinh ngạc phát hiện gần như cùng lúc với hắn, Hàn Mộ Phi cũng bước lên tầng thứ ba.
Khi Bách Vũ làm người thứ ba đi lên tầng thứ ba, sắc mặt hắn tái nhợt rồi, Bách Vũ tự cao tự đại, mọi thứ đều muốn tranh thứ nhất, lần luyện đan thứ hai hắn đã cố gắng đẩy nhanh tốc độ cao nhất có thể rồi, nhưng vẫn bị tụt lại sau.
Tuy rằng tốc độ luyện đan sẽ không ảnh hưởng đến thành tích thi đấu, nhưng năm lần bảy lượt bị đối thủ ném ra sau vẫn làm cho Bách Vũ cảm thấy hụt hẫng.
Đợt thứ hai, người thăng cấp thứ tư vẫn là Lâm Uyển Ngọc.
Sau khi lên tầng, Lâm Uyển Ngọc rất có hứng thú đánh giá ba người nọ.
Lâm Uyển Ngọc thầm nghĩ: Trận thi đấu này có ý tứ, ban đầu Lâm Uyển Ngọc cho rằng quán quân lần này là Bách Vũ chắc rồi, lại không ngờ rằng Hàn Mộ Phi ẩn giấu thực lực, Tiên Đan Môn cũng tìm một ngoại viện lợi hại.
Biết hy vọng đoạt quán quân của mình không cao, Lâm Uyển Ngọc chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, sư phụ của nàng, Từ Tương Diễm cũng như thế.
Từ Tương Diễm cười nhìn về phía đài thi đấu: “Hiện tại người trẻ tuổi đúng là sóng sau xô sóng trước, ta tìm dị hỏa cả ngàn năm cũng không thấy, trận đấy này lại một lần thấy hai, hai vị tiểu hữu đúng là phúc duyên thâm hậu!”
Mạnh Phạn Quân chua lòm nói: “Thiên Hỏa chung quy chỉ là vật ngoại thân, chủ yếu vẫn phải xem thực lực của đan sư.”
Từ Tương Diễm không cho là đúng: “Không thể nói như vậy được, đan sư khế ước Thiên Hỏa, Thiên Hỏa chính là một phần thực lực của đan sư.”
Từ Tương Diễm nhìn Lê Phong: “Lê đạo hữu, đan sư của các ngươi không tệ!”
“Từ đạo hữu quá khen.”
Từ Tương Diễm nhìn Hàn Phong một cái, tùy tiện nói: “Hàn lão nhân, đồ đệ của ngươi cũng giỏi lắm, lúc trước ta cũng không ngờ hắn lại lợi hại như vậy!”
Từ Tương Diễm thầm nghĩ: Hàn Mộ Phi chính là cái hũ nút, cơ bản không có giao thoa gì với Thiên Hà Tông, thanh danh của Bách Vũ vang dội hơn Hàn Mộ Phi nhiều, nếu không phải có trận thi đấu này, Từ Tương Diễm sẽ không thể tưởng tượng được Hàn Mộ Phi lại xuất sắc như thế.
Hàn Phong cười cười: “Tiểu Phi ấy à, ta cũng không thể đoán được nó suy nghĩ gì.”
Hàn Phong thầm nghĩ: Hàn Mộ Phi đối với chuyện gì cũng thái độ nhàn nhạt, cho dù hắn đã nhiều lần mệnh lệnh cùng giảng giải trận thi đấu này quan trọng bao nhiêu, Hàn Mộ Phi vẫn cứ như thế nào thì nên thế ấy, nhưng hiện tại Hàn Phong lại có cảm giác trên người Hàn Mộ Phi bốc lên chiến ý, đồ đệ của hắn hình như là bị Diệp Phàm kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi, cho nên lấy ra toàn bộ thực lực để ứng chiến.
----------------------------------------------------------------------