Xuyên Qua Thành Khí Tử Hoành Hành

Chương 1080

“Cái tên mặt manh này, thật đúng là có mắt như mù, lão bà cũng có thể nhận sai.” Diệp Phàm hừ hừ.

Bạch Vân Hi: “…… Dù sao cũng đã không gặp mấy trăm năm mà!”

Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi: “Vân Hi, ngươi thật sự không nhìn thấy cái gì sao?”

Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi có khế ước đạo lữ, khi Bạch Vân Hi tiến hành huyết mạch hồi tưởng, nhìn thấy một đoạn hình ảnh, Diệp Phàm cũng loáng thoáng nhìn thấy một ít, nhưng Diệp Phàm thấy rất mơ hồ.

Bạch Vân Hi cau mày, truyền âm cho Diệp Phàm: “Lão tổ tông không cho nói.”

Bạch Vân Hi hít sâu một hơi, khi tiến hành huyết mạch hồi tưởng, hắn nhìn thấy Bạch Dật Trần nằm bên trong băng quan, hình như là bị cấm chế trong dòng sông ấy, khi ấy hắn cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, đó hẳn là cảm giác của Bạch Dật Trần, một khắc ấy hắn cảm thấy như chính mình cũng bị.

Hắn nhìn thấy Bạch Dật Trần, Bạch Dật Trần chắc là cũng cảm giác được hắn.

Ngao Tiểu No nhảy ra, Diệp Phàm nhìn Ngao Tiểu No: “Ban nãy ngươi chạy đi đâu đấy, sao không ra gặp tiền bối, nói không chừng mấy trăm năm trước ngươi cùng hắn lại một nhà đây.”

Ngao Tiểu No chà xát móng vuốt: “Bỏ đi, trước mắt ta sống quá kém, không có mặt mũi gặp Giang Đông phụ lão, chờ ta phát đạt rồi nói sau.”

“Cái tên ấy trông có phải quá trẻ tuổi không!” Diệp Phàm nhịn không được nói.

Bạch Vân Hi gật đầu: “Đúng vậy!”

“Không có gì kỳ quái, kim long tộc vạn tuế mới thành niên, đừng nhìn hắn lợi hại, kỳ thật vẫn chưa trưởng thành đâu.” Ngao Tiểu No đắc ý nói.

Diệp Phàm khó hiểu: “Nhưng hắn nói hắn cùng Bạch tổ tông là đạo lữ!”

Ngao Tiểu No khó hiểu: “Ai quy định vị thành niên không thể cưới đạo lữ, Hoa Quốc quy định 18 tuổi thành niên, nhưng có rất nhiều người khai trai trước 18 tuổi mà!"

Diệp Phàm: “……” Ngao Tiểu No nói rất có đạo lý, nhưng, Bạch tổ tông cư nhiên ngủ với vị thành niên!

Ngao Tiểu No khinh thường nhìn Diệp Phàm: “Tuy rằng kim long tộc thiếu thốn con nối dõi, nhưng năng lực kia rất mạnh, mạnh hơn ngươi rất nhiều lần.”

Diệp Phàm bất mãn: “Khoác lác!”

Ngao Tiểu No bất mãn nhìn Diệp Phàm: “Ai khoác lác, kim long chính là chí tôn trong long tộc, đám dê hai chân các ngươi thân thể phàm thai, khi mới sinh ra yếu ớt, về sau có bổ như thế nào cũng là uổng công.”

“Đùa cái gì đấy, nhân tộc chúng ta tuy rằng khi mới sinh ra yếu ớt, nhưng về sau tiềm lực vô hạn.” Diệp Phàm theo lý cố gắng nói.

Bạch Vân Hi: “……” Các ngươi đều câm miệng lại cho ta!

Diệp Phàm: “……”

Bạch Vân Hi vuốt ve lệnh bài trên tay, nói: “Cái lệnh bài này hình như lộ ra uy áp, sao ta cảm thấy nó giống loại lệnh bài phong ấn linh lực công kích.”

Diệp Phàm nhìn lệnh bài: “Chính là loại lệnh bài đó.” Bên trong lệnh bài này hẳn là phong ấn ba lần công kích của Kim Long.

Bạch Vân Hi khá là ngoài ý muốn: “Phần lễ này của tiền bối có hơi nặng!”

Kim Long đánh vô địch thủ Trung Đại Lục, bên trong lệnh bài phong ấn ba lần công kích của Kim Long, đủ để cho hai người bảo mệnh sáu lần.

“Hừ, hắn không có ý tốt.” Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi khó hiểu nhìn Diệp Phàm: “Sao lại nói như vậy?”

Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi: “Bên trong này có phù trận định vị, rất dễ bị tên kia dò ra vị trí.”

Bạch Vân Hi: “Có thể là tiền bối muốn ở lúc chúng ta gặp phải nguy hiểm đuổi qua cứu trợ đi, ta thấy hắn không giống người bụng dạ khó lường gì……” Đương nhiên, cũng không phải không có khả năng mà Diệp Phàm nói.

Diệp Phàm bĩu môi: “Vân Hi, ngươi quá ngốc, ngươi dễ bị lừa như vậy, ta vừa thấy tên kia liền biết hắn mặt người dạ thú.”

Bạch Vân Hi: “……” Bạch Vân Hi nhìn lệnh bài trong tay, thầm nghĩ: Có lẽ Kim Long cũng không tin tưởng lời hắn nói.

-------------------