Địa bàn của Thiên Hà Tông.
Hàn Mộ Phi chuyên chú rửa sạch cặn bã bên trong đan lô.
“Tiên Đan Môn tìm một cái ngoại viện, hắn cũng có dị hỏa.” Hàn Phong đứng sau Hàn Mộ Phi, run râu nói.
“Ồ.” Hàn Mộ Phi nhàn nhạt đáp.
“Thanh Hư Tông Bách Vũ tuy không có dị họa, nhưng thời gian hắn trở thành đan sư Thiên cấp lâu hơn ngươi vài chục năm, đan thuật phỏng chừng là cũng tinh vi hơn ngươi một ít.” Hàn Phong hai tay chống lưng, sắc mặt lơ đáng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Hàn Mộ Phi.
“Ồ.” Hàn Mộ Phi nói.
Hàn Phong nhìn Hàn Mộ Phi, hơi nhíu mày lại.
Thở dài.
Hàn Phong thực tâm rất vừa lòng về Hàn Mộ Phi, ngoại trừ cái thái độ vạn sự không để tâm của hắn.
Ở Trung Đại Lục nhân tộc cùng yêu tộc sống dung hợp đã lâu, nhưng hai bên vẫn thường xuyên bùng nổ chiến đấu, một khi hai tộc bùng nổ đại chiến, tình cảnh của con lai nửa người nửa yêu sẽ trở nên cực kỳ xấu hổ.
Khi Hàn Mộ Phi sinh ra, không biết cha mẹ đẻ của hắn xảy ra vấn đề gì mà đem hắn vứt bỏ, khi còn nhỏ Hàn Mộ Phi chỉ có thể dựa vào ăn xin sống qua ngày, bởi vì thân phận đặc thù, Hàn Mộ Phi thường xuyên bị những đứa trẻ khác bắt nạt.
Có thể bởi vì quá khứ quá đen tối, tính cách của Hàn Mộ Phi trở nên rất là cổ quái, trầm mặc ít nói, cũng khó thân cận.
Vì tránh cho phiền toái, mỗi khi Hàn Mộ Phi đưa tới đan kiếp đều “vu oan” lên trên đầu Hàn Phong, cho nên Hàn Mộ Phi trở thành đan sư Thiên cấp rất lâu, mọi người vẫn cho rằng người đưa tới đan kiếp là Hàn Phong, thẳng cho đến khi hàn Phong bế quan, trên đỉnh núi của Hàn Phong vẫn xuất hiện đan kiếp, mọi người mới cảm thấy cổ quái, mới phát hiện ra chân tướng.
“Đồ đệ, lần thi đấu này ngươi có tin tưởng không?” Hàn Phong hỏi.
“Không có.” Hàn Mộ Phi không cần nghĩ ngợi đáp.
Hàn Phong thiếu chút nữa bị Hàn Mộ Phi chọc giận phun ra một ngụm máu, ở trong mắt Hàn Phong, thực lực của Hàn Mộ Phi hoàn toàn không kém hơn Bách Vũ, nhưng lại không có chí khí gì, Thanh Hư Tông sớm đã phát ngôn bừa bãi nói Bách Vũ sẽ thứ nhất, đồ đệ hắn rõ ràng kinh tài tuyệt diễm lại cái gì cũng không để bụng.
----------------------
Địa bàn của Thiên La Điện Phủ.
“Sư phụ, ngài tìm ta?” Lâm Uyển Ngọc hỏi.
Từ Tương Diễm nhìn Lâm Uyển Ngọc: “Trạng thái của ngươi gần đây thế nào?”
“Vẫn tốt, nhưng mà……” Lâm Uyển Ngọc cúi đầu.
“Tư chất của ngươi không hề kém hơn sư phụ, đáng tiếc sinh không gặp thời……” Từ Tương Diễm thầm nghĩ: Tư chất của Lâm Uyển Ngọc vốn rất tốt, đáng tiếc lại sinh ra ở niên đại thiên tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp này, so với Bách Vũ, Hàn Mộ Phi, nàng kém quá xa.
“Làm sư phụ thất vọng rồi.” Lâm Uyển Ngọc ảm đạm nói, biết cuộc thi lần này quan hệ trọng đại, Lâm Uyển Ngọc cảm giác rất có lỗi với sự tài bồi của Từ Tương Diễm.
“Ngươi không cần áp lực quá, thuận theo tự nhiên là tốt rồi.” Từ Tương Diễm nói.
Lâm Uyển Ngọc gật đầu, nhìn Từ Tương Diễm, hỏi: “Sư phụ, ngài cảm thấy lần này ai sẽ thắng, là Bách Vũ sao? Ta nghe nó hắn luyện chế Thiên Hồn Đan, mười lò thì chín lò thành, rất lợi hại.”
Từ Tương Diễm híp mắt, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Cái này thì không nói trước được, nói không chừng là sẽ xuất hiện hắc mã.”
Từ Tương Diễm thầm nghĩ: Nghe đồn bên trong Thánh Đạo Thạch có truyền thừa tiên đạo, nhưng muốn có được truyền thừa phải kích hoạt Thánh Đạo Thạch mới có thể.
Tu sĩ tư chất càng tốt thì truyền thừa nhận được sẽ càng cao.
Ban đầu cả bốn Thánh Đan Sư đều thử kích hoạt Thánh Đạo Thạch, cả bốn đều nhận được truyền thừa, nhưng đều là công pháp tàn khuyết, so với truyền thừa tiên đạo mà nói kém quá xa.
Đám người Từ Tương Diễm có thể trong đông đảo tu sĩ ở Trung Đại Lục trổ hết tài năng tư chất đều không tầm thường, lấy tư chất của bọn họ mà cũng chỉ có thể nhận được chút công pháp tàn khuyết, vậy người có thể lấy được truyền thừa hoàn chỉnh từ Thánh Đạo Thạch phỏng chừng cũng không có bao nhiêu, nhưng đồ tốt như vậy lại để vượt khỏi tay là ai cũng sẽ không cam lòng.
--------------------