Khí Tử Tu Tiên

Chương 966

Lê Dĩnh nhìn thần hồn mà Diệp Phàm thả ra, trong lòng hoảng sợ.

Diệp Phàm rất có hứng thú nhướn mày nhìn Lê Dục.

Diệp Phàm từng đọc trong sách cổ, thời thượng cổ chiến lực của các đan sư đều mạnh phi thường, những người đó am hiểm công kích bằng linh hồn lực, ở thời thượng cổ xưng là hồn kỹ, nhưng hồn kỹ rất trân quý, đã biến mất rất lâu, Hồn Thủ Ấn mà đối phương sử dụng hẳn chính là một loại hồn kỹ.

Diệp Phàm nhéo pháp quyết, cũng ngưng ra một cái hồn ấn, hồn ấn hình thành nên một con hắc ưng, tuy rằng động tác nhéo hồn kỹ của Diệp Phàm chơi trúc trắc một chút, nhưng bởi vì linh hồn lực cường hãn, hắc ưng ngưng kết ra cường đại hơn của Lê Dục rất nhiều, cũng hung hăng hơn rất nhiều.

“Đi!”

Diệp Phàm ra lệnh một tiếng, hắc ưng gào thét lao về phía Lê Dục, Lê Dục lập tức bị đánh bay ra ngoài.

Lê Dĩnh lòng tràn đầy khϊếp sợ, Lê Dĩnh nhìn ra được, Hồn Thủ Ấn mà Diệp Phàm vừa kết là học theo Lê Dục, Hồn Thủ Ấn nhìn qua dễ dàng, nhưng làm rất khó, năm đó, nàng ước chừng tiêu hơn một tháng mới cô đọng ra được hồn ấn, Diệp Phàm cư nhiên nhìn một lần liền học được, tuy rằng còn hơi trúc trắc, nhưng không có chút sai lầm nào.

Nhẫn trên tay Lê Dục toát ra một đạo ánh sáng, bao phủ Lê Dục vào trong đó.

Hắc ưng mà Diệp Phàm ngưng tụ không ngừng xoay quanh trên không trung, giương nanh múa vuốt, rất là khủng bố, so sánh ra, hắc ưng của Lê Dục không khác gì một con chim non.

Ánh mắt Diệp Phàm hơi sáng lên, “Trên người của ngươi có không ít thứ tốt a, cho ta một chút đi.”

“Ngươi muốn chết!” Lê Dục lấy ra một cái rìu, bổ về phía Diệp Phàm.

Rìu vừa xuất hiện, Diệp Phàm tức khắc cảm nhận được một cỗ uy thế hạo nhiên.

“Rìu Khai Thiên, à không đúng, chỉ là đồ phỏng chế!” Ngao Tiểu No nói.

Diệp Phàm tế ra Đan Tháp, nhe răng cười nói: “Ngươi muốn cái tháp này sao? Cho ngươi!”

Diệp Phàm tế ra Đan Tháp, ném về phía Lê Dục cùng Lê Dĩnh, Đan Tháp quang mang đại thịnh, đánh vào với rìu của Lê Dục, rất có cảm giác thế lực ngang nhau, Diệp Phàm ngạc nhiên nói: “Pháp khí lợi hại thật!” Đan Tháp chính là Bán Thánh Khí, Diệp Phàm không ngờ rằng, rìu của Lê Dục lại có thể cản được.

“Lê Dĩnh, ngươi còn không nhanh đi hỗ trợ!” Lê Dục tức muốn hộc máu nói.

Lê Dĩnh nhíu mày, thầm nghĩ: Lúc trước Lê Dục ra tay trước nàng, chính là vì muốn cướp tiên cơ, phát hiện không đối phó được, giờ mới nghĩ tới nàng.

Lê Dĩnh tuy rằng có hơi bất mãn với Lê Dục, nhưng vẫn gia nhập chiến đấu.

Bạch Vân Hi một kiếm chém ngang đường đi của Lê Dĩnh, Lê Dĩnh tức giận nhìn Bạch Vân Hi, lạnh lùng nói: “Đan trưởng lão, hắn giao cho ngươi!”

“Được.” Đan Mặc dứt khoát đáp.

----------------