Thấy Diệp Phàm không để bụng chuyện hội trưởng tiếp nhiệm vụ của Thiên Nhất Phái, sắc mặt Cung Hòe tức khắc thả lỏng một ít.
"Nghe nói tình huống của Thịnh Chí Hạo không tốt lắm, hắn bị Liễu Vân Hà đả thương, ở Hắc Thạch Cốc bên kia cũng không thể tu dưỡng tốt, càng thêm không xong là Thẩm Mạn Thanh đã nhích người đi Hắc Thạch Cốc." Cung Hòe nói.
Diệp Phàm ngẩng đầu lên, khó hiểu hỏi: "Thẩm Mạn Thanh có phải là có một chân với Thiên Nhất Phái không? Thịnh Chí Hạo không phải có thù với Thiên Nhất Phái thôi sao, nữ nhân kia trộn lẫn cái gì?"
Cung Hòe cau mày nói: "Kỳ thật Thẩm Mạn Thanh cùng Thịnh Chí Hạo cũng có một ít thù xưa."
Diệp Phàm tức khắc bị nhấc lên lòng hiếu kỳ, "Thù gì? Chẳng lẽ bọn họ trước kia cũng có một chân?"
Cung Hòe: "...... Diệp đan sư suy nghĩ nhiều."
"Năm đó Thịnh Chí Hạo vì một nữ nhân mới đắc tội Thiên Nhất Phái, nữ nhân này tên là Hồ Tuyết Mị, là một mỹ nhân tuyệt sắc, băng cơ ngọc cốt, mị hoặc thiên thành, trời sinh Âm Mị Thể, năm đó khiến cho không ít người ra tay tranh đoạt, sư huynh Thẩm Mạn Thanh, Nguyên Hồng Đào chính là một trong số đó, sau này Nguyên Hồng Đào chết trên tay Hồ Tuyết Mị."
"Hồ Tuyết Mị gϊếŧ Nguyên Hồng Đào, vì sao?" Diệp Phàm hỏi.
Cung Hòe do dự một chút, ngượng ngùng nói: "Ngoại giới đồn đãi, Hồ Tuyết Mị là một nữ nhân mà ai cũng có thể làm chồng, thích sử dụng mị thuật mê hoặc lòng người, sau khi người trầm mê liền gϊếŧ người đoạt bảo, sự thật như thế nào, không thể hiểu hết."
Diệp Phàm nâng quai hàm: "Trên thực tế, hẳn là đám nam nhân kia không có bản lĩnh khiến mỹ nhân khăng khăng một mực, liền nói mỹ nhân không biết liêm sỉ, ai cũng có thể làm chồng, không ăn được nho thì nói nho còn xanh thôi."
Diệp Phàm thầm nghĩ: Năm đó Hồ Tuyết Mị bởi vì cảm thấy có lỗi với Thịnh Chí Hạo, vì Thịnh Chí Hạo tự bạo, nhân phẩm hẳn không kém đến đâu.
"Bất quá, năm đó Nguyên Hồng Đào xác thật là chết trên tay Hồ Tuyết Mị, mà lấy thực lực của Hồ Tuyết Mị cũng không phải là đối thủ của Nguyên Hồng Đào, nghe nói trong đó có Thịnh Chí Hạo hỗ trợ." Cung Hòe nói.
Diệp Phàm nhướng mày: "Cho nên Nguyên Hồng Đào có thể xem như là chết trên tay Thịnh Chí Hạo, Thẩm Mạn Thanh là muốn vì muốn thay Nguyên Hồng Đào gì đó kia báo thù?"
Cung Hòe gật đầu: "Hẳn là như thế."
"A! Nữ nhân kia nhiều năm như vậy cũng không gả chồng, không phải là vì nhớ thương một kẻ đã chết đi?" Diệp Phàm nói thầm.
Cung Hòe lắc đầu: "Không biết......"
__________________
Tiễn đi Cung Hòe, sắc mặt Diệp Phàm hơi hơi ngưng trọng.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, nói: "Ngươi muốn đi Hắc Thạch Cốc sao?"
Diệp Phàm gật đầu, "Ừ" một tiếng, "Đúng là muốn đi một chuyến, dù sao cũng thầy trò một hồi, ta không thể thấy chết không cứu."
Diệp Phàm thầm nghĩ: Từ lời đồn đãi mà xem, Thịnh Chí Hạo bị thương không nhẹ, nhưng lời đồn đãi có bao nhiêu đáng tin thật là khó mà nói nổi, dù sao bên ngoài cũng có lời đồn nói hắn bị Thẩm Mạn Thanh đánh tàn phế, không biết chết ở chỗ nào.
Diệp Phàm xoa xoa cằm, suy tư miên man bất định.
Diệp Phàm thầm nghĩ: Hắc Thạch Cốc bên kia vận chuyển linh lực khó khăn, nếu cấp bậc luyện thể cao liền chiếm tiện nghi lớn, trình độ luyện thể của hắn không thấp a! Nếu thật sự vào Hắc Thạch Cốc, Thẩm Mạn Thanh cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn, như vậy hắn không phải có thể báo thù rửa hận?
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm tươi cười sáng lạn, nhăn mày hỏi: "Đang đánh chủ ý xấu gì, cười vui vẻ như vậy?"
Diệp Phàm lắc đầu: "Không có a!"
"Ta đi Hắc Thạch Cốc với ngươi đi." Bạch Vân Hi nói.
Diệp Phàm có chút khó xử: "Thẩm Mạn Thanh cũng ở đó, ta không biết thể chất của ngươi có thể giấu được nàng hay không."
"Ngươi không phải làm ngọc bội cho ta sao? Vừa lúc có thể kiểm tra đo lường một chút."
Diệp Phàm gật đầu: "Vậy được rồi."
______________________