Diệp Phàm thu hồi Dung Thiên Kính, cũng thu hồi trận bàn trận kỳ trở về.
Diệp Phàm buồn bực nói: "Trận kỳ huỷ hoại một nửa, còn tiêu hao rất nhiều phù chú, con rối hỏng hoàn toàn, lỗ nặng."
Hoa Thiên Giác Ma Thú thuộc ma tộc, nguyên đan cũng thuộc ma đan, tu sĩ dùng dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, luyện chế thành đan dược hiệu dụng cũng không lớn.
Một thân da lông của Hoa Thiên Giác Ma Thú khó rèn, cho nên cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, hít sâu một hơi, khuyên nhủ: "Có thể nhặt về một cái mệnh đã không tồi, ngươi không cần phải suy nghĩ quá nhiều."
Diệp Phàm cau mày: "Sớm biết vậy ta đã chạy nhanh hơn một chút."
Hoa Thiên Giác Ma Thú vừa chết, đám người La Phi Kiều liền tự động kéo dài khoảng cách với Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi.
"Võ Tư Hàm" ra tay bại lộ quá nhiều, lúc trước còn trực tiếp kêu tên Bạch Vân Hi, mọi người nếu như không đoán ra được Diệp Phàm cùng Võ Tư Hàm là một người thực sự chính là kẻ ngốc.
Diệp Phàm hung danh hiển hách, đông đảo Kim Đan của Thiên Nhất Phái đều chết trên tay người này, Thẩm Mạn Thanh cũng không làm gì được Diệp Phàm, Hoa Thiên Giác Ma Thú vừa chết, mấy tu sĩ liền lo lắng Diệp Phàm sẽ ra tay với bọn họ.
Diệp Phàm không vui nhìn đám người La Phi Kiều, khẽ hừ một tiếng, lấy đi nguyên đan của Hoa Thiên Giác Ma Thú, kéo tay Bạch Vân Hi rời đi.
"Vân Hi, ngươi có phải bị thương không?" Diệp Phàm lo lắng hỏi.
Bạch Vân Hi nhíu mày nói: "Thời điểm đuôi của yêu thú kia quăng qua quăng lại hình như bị đánh trúng, bất quá, chỉ là vết thương nhỏ, điều dưỡng một đoạn thời gian là tốt rồi."
Diệp Phàm gật đầu: "Ừm, đám ngu ngốc kia, đã nói cho bọn họ thứ bị phong ấn bên trong Phong Ma Trận không dễ đối phó, còn một hai muốn mở ra, thật là ngu không ai bằng."
Bạch Vân Hi thầm nghĩ: Mấy người La Phi Kiều vì bí cảnh này đã trù bị rất lâu, Diệp Phàm nói một câu liền muốn những người này từ bỏ, đương nhiên bọn họ sẽ không cam lòng.
Bạch Vân Hi trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại là, "Bọn họ sao có thể thông minh như ngươi, ngươi yêu cầu một đám heo nhìn rõ mọi việc giống như ngươi sao, đây không phải là làm khó người khác?"
Diệp Phàm gật đầu: "Nói cũng phải!"
Bạch Vân Hi: "......"
"Chúng ta rời khỏi nơi này sao?" Bạch Vân Hi hỏi.
"Tạm thời chỉ có thể tìm một chỗ đóng quân, sợ rằng phải ở lại đây một đoạn thời gian." Diệp Phàm buồn bực nói.
"Vì sao?" Bạch Vân Hi khó hiểu.
"Không ra được, bị trận pháp phong bế."
"Trận pháp đóng cửa này lợi hại như vậy sao? Ngươi cũng không phá nổi."
"Trận pháp đóng cửa này là trận pháp Thiên cấp đỉnh, dùng để phong ấn yêu thú Nguyên Anh, ngươi cảm thấy sao?" Diệp Phàm rầu rĩ nói.
"Hoa Thiên Giác Ma Thú kia cũng không có lợi hại bao nhiêu a, tu sĩ năm đó nếu có thể thiết lập trận pháp lợi hại như vậy, vì sao lại phong ấn mà không gϊếŧ nó?"
Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi một cái: "Ngươi cho rằng thời điểm nó bị phong ấn cũng là thực lực kia sao?"
Bạch Vân Hi khó hiểu: "Chẳng lẽ không phải?"
"Đương nhiên không phải, Hoa Thiên Giác Ma Thú thuộc ma tộc, ma khí mới là suối nguồn lực lượng của nó, tác dụng của linh khí đối với nó có hạn, nó đã bị phong ấn mấy ngàn năm, nếu ta đoán không sai, trước khi bị phong ấn, thực lực của nó có lẽ ở Nguyên Anh đỉnh, bất quá, thời gian phong ấn dài, cảnh giới ngã xuống, cho nên không có quá khó đối phó, đổi thành mấy ngàn năm trước chúng ta đi vào, nó một cái móng vuốt liền có thể giải quyết chúng ta."
Bạch Vân Hi chớp chớp mắt: "Như vậy sao! Khó trách."
Ngao Tiểu No nhìn Diệp Phàm, nói: "May mắn ma thú này bị phong ấn ở đây đã rất lâu, nếu không các ngươi nói không chừng liền phải yên giấc ngàn thu tại nơi này, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, Diệp Phàm a, lần sau chọn đồng đội ngươi nhất định phải đánh bóng mắt một chút."
Diệp Phàm không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: "Đã biết!"
Diệp Phàm nhìn ma đan trên tay, trầm tư suy nghĩ.
Bạch Vân Hi nhìn nguyên đan, cau mày lại: "Nguyên đan này có phải có vấn đề không? Hẳn là không ăn được đi?"
Diệp Phàm lắc đầu: "Đúng là không thể ăn, đây là ma đan, ăn không thể tiêu hóa, dễ nổ tan xác mà chết."
Bạch Vân Hi: "Vậy có ích lợi gì......"
Diệp Phàm suy tư một hồi: "Có lẽ sẽ có trọng dụng."
____________________