Bạch Vân Hi đỡ Bạch Hạo đi ra ngoài, đưa một bộ quần áo cho Bạch Hạo.
Sau khi mặc xong quần áo, sợ hãi của Bạch Hạo liền không cánh mà bay, cả người bày một loại trạng thái phấn khởi không bình thường.
"Người của thôn trang này thật quá đáng, bọn họ cư nhiên ăn thịt người, đúng là phát rồ rồi!"
"Các ngươi biết không, người của thôn trang này đều bị nguyền rủa hết, rất nhiều người đều không thể sống quá bốn mươi tuổi, người của mấy thôn trang gần đều không dám gả tới đây, người nơi này chỉ có thể dùng tiền mua nữ nhân, thôn dân Thôn Lôi rất nghèo, nữ nhân mua tới đều không muốn ở lại."
"Nghe nói có một nữ nhân bởi vì luôn muốn chạy trốn mà bị gϊếŧ làm thành đồ ăn ăn. Khí lực của người Thôn Lôi rất lớn, trong thôn lại toàn là ác dân, người bình thường đấu không lại bọn họ."
"Ta muốn đưa bọn họ ra ngoài ánh sáng, ta nhất định phải cử báo chuyện này, quyết không để bọn họ tiếp tục làm ra loại hành vi vô lại này nữa!"
Diệp Phàm nhìn Bạch Hạo: "Ngươi sưu tập được rất nhiều tư liệu a!"
Bạch Hạo gật đầu: "Đúng vậy! Đáng tiếc, camera của ta đã bị bọn họ cướp đoạt, đó chính là camera kiểu mới nhất a, ta tiêu bảy vạn nguyên mới có thể mua về được, không biết là tên chết tiệt nào không biết nhìn hàng, lấy mất của ta, ta nhất định phải đưa bọn họ ra ngoài ánh sáng, ta muốn bọn họ bị pháp luật trừng trị!"
Diệp Phàm: "......"
Bạch Vân Hi nhìn Bạch Hạo một cái: "Đừng nhớ thương camera nữa, cha mẹ ngươi đều đang rất lo lắng cho ngươi! Ngươi cứ tiếp tục mạo hiểm như vậy, lão nhân sẽ bị ngươi dọa ra bệnh tim luôn cũng không chừng."
Bạch Hạo xấu hổ gãi gãi đầu, sau đó rất nhanh liền thu hồi xấu hổ, nghĩa chính từ nghiêm nói: "Ta là vì chân lý mà phấn đấu, rất nhiều thời điểm chúng ta phải vì tập thể mà hi sinh cái tôi của mình."
"Ngươi phấn đấu đến chỉ còn lại một cái qυầи ɭóŧ, ngươi hi sinh rất lớn a." Diệp Phàm tràn đầy cảm thán than thở.
Bạch Hạo: "......"
"Vì công bằng cùng chính nghĩa, luôn phải có người đứng ra." Bạch Hạo banh mặt nói.
Diệp Phàm chớp chớp mắt: "Trước khi đứng ra ngươi phải tìm một đạo sư rèn luyện thân thủ cho tốt đi đã."
Bạch Hạo hít sâu một hơi: "Ta đã suy xét đến cái này, đạo sư nói ta không có thiên phú tập võ......"
Diệp Phàm nhún vai: "Nếu như vậy chỉ có một con đường có thể đi."
Bạch Hạo tò mò nhìn Diệp Phàm: "Phải vậy không? Còn có con đường khác sao?"
Diệp Phàm gật đầu: "Có a! Ngươi đi tìm một người bạn trai hoặc là bạn gái thật lợi hại, sau đó ăn cơm mềm là được."
Bạch Hạo: "......" Hắn là muốn phát huy chính nghĩa, sao có thể đi ăn cơm mềm được!
Bạch Hạo nhìn Bạch Vân Hi, nhỏ giọng nói thầm: "Biểu đệ, ngươi thật sự muốn ở chung cùng Diệp thiếu sao?"
Bạch Vân Hi gật đầu: "Đúng vậy!"
"Cả đời rất dài a, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
Bạch Vân Hi: "......"
Diệp Phàm không vui nhìn Bạch Hạo, nói: "Biểu ca, ngươi nói cái gì đấy?"
Bạch Hạo: "......"
_________________________
Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm ném Bạch Hạo ra ngoài, sau đó lại trở lại địa chỉ cũ của Thôn Lôi.
Bởi vì hàng năm bị lôi điện bao phủ, Thôn Lôi cũ nhìn qua có chút hoang vu.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: "Có nhìn ra cái gì không?"
Diệp Phàm lắc đầu: "Không có."
Thao Thiết quỷ linh nhíu mày: "Nơi này quả thật có khả năng từng có một long tộc ngã xuống."
Bạch Vân Hi khó hiểu nhìn Thao Thiết quỷ linh: "Sao ngươi biết?"
"Nơi này có lưu trữ một cỗ oán niệm rất cường đại, giống như là oán niệm của long tộc chúng ta."
"Long tộc không phải rất cường đại sao? Nhân tộc bình thường sao có thể gϊếŧ chết một long tộc được?" Bạch Vân Hi khó hiểu hỏi.
Thao Thiết quỷ linh chuyển động tầm mắt, suy tư một chút nói: "Ta nghe nói trong long tộc chúng ta có một chi tu luyện Luân Hồi Quyết, Luân Hồi Quyết tiến cảnh tương đối nhanh, nhưng cứ qua một đọan thời gian là lại mất đi pháp lực, nếu long tộc xui xẻo kia trong thời điểm mất đi pháp lực bị người đánh cá nhặt được liền có khả năng này."
Diệp Phàm chớp chớp mắt: "Nếu nói như vậy long tộc kia là nhìn nhầm người tốt, xem ra ánh mắt chẳng ra gì!"
Bạch Vân Hi: "......"
Bạch Vân Hi nhìn lôi điện cuồn cuộn phía trên: "Ta cảm thấy Thôn Lôi hình như tồn tại một bộ phong thuỷ sát cục."
"Phong thuỷ? Ngươi hiểu sao?" Diệp Phàm nhịn không được chớp chớp mắt hỏi.
Bạch Vân Hi gật đầu: "Hiểu một ít."
Bạch Vân Hi tùy tay phác họa địa hình Thôn Lôi ra, "Nơi này, nơi này, cùng với nơi này, đi xem thử xem có vấn đề gì không." Bạch Vân Hi nói.
"Được." Diệp Phàm điều khiển phi kiếm, mang Bạch Vân Hi bay tới địa điểm thứ nhất.
Diệp Phàm đào xuống sâu hai mét, quả nhiên nhìn thấy được đồ vật, "Vân Hi, ngươi đoán không sai, bên dưới quả thật có gì đó."
Diệp Phàm lấy tam xoa kích ra khỏi nền đất.
Nơi mà tam xoa kích chỉ hẳn là tế đàn cũ của Thôn Lôi, "Thứ này không biết có phải là do long nữ làm hay không."
Bạch Vân Hi lắc đầu: "Không phải long nữ."
Nếu long nữ có khả năng bố trí cục phong thủy này thì cũng sẽ không phải chết thảm như vậy.
"Chúng ta đi nơi tiếp theo." Bạch Vân Hi nói.
Diệp Phàm gật đầu: "Được."
Diệp Phàm ở nơi thứ hai đào ra được một mũi đao hình tam giác, mũi đao cũng chỉ về phía tế đàn cũ của Thôn Lôi.
Diệp Phàm đào liên tiếp năm chỗ, tìm được năm kiện binh khí khác nhau, năm kiện binh khí đều là vật sắc nhọn, cũng đều chỉ về phía tế đàn cũ của Thôn Lôi.
Sau khi năm kiện binh khí được đào ra, lôi điện bao phủ bên trên Thôn Lôi cư nhiên yếu đi nhiều.
Diệp Phàm mang theo Bạch Vân Hi đi về phía tế đàn cũ của Thôn Lôi.
"Nghe nói Thôn Lôi nguyên bản là không có lôi điện, ngày vị long nữ kia chết, dông tố hạ bảy ngày bảy đêm, Thôn Lôi nháy mắt biến thành địa ngục chốn nhân gian, sau này, người Thôn Lôi liền lục tục rời đi."
"Trung tâm lôi điện hình như là tế đàn, có lẽ tế đàn bên kia cũng có gì đó." Diệp Phàm nhỏ giọng nói.
______________________