Đi dạo hội đấu giá một vòng, Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi lại trở về biệt thự ở kinh đô.
Diệp Phàm vừa trở lại liền thiết trí mấy trận pháp phòng hộ trong biệt thự, ngăn cản thăm dò của người ngoài.
Dưới tầng hầm, Thao Thiết quỷ linh như hổ rình mồi nhìn hộp kim loại.
Bạch Vân Hi nhìn bộ dáng của nghiêm túc Thao Thiết quỷ linh, tò mò hỏi: "Làm sao vậy, đồ trong hộp làm ngươi cảm thấy hứng thú sao?"
Thao Thiết quỷ linh cau mày, lẩm bẩm nói: "Thứ trong này hình như là đồ của long tộc ta."
Bạch Vân Hi có chút kinh ngạc: "Phải vậy không?"
Thao Thiết quỷ linh gật đầu: "Đúng vậy, hơi thở có chút giống, lại có chút không giống."
Diệp Phàm làm công tác chuẩn bị thật tốt, sau đó mới trở lại tầng hầm.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: "Trong này là thứ gì, khiến ngươi cẩn thận như vậy?"
Diệp Phàm lắc đầu nói: "Không biết, lát nữa mở ra liền biết, ta nghĩ hẳn là thứ tốt."
Hộp kim loại có thể ngăn cách linh lực thăm dò, vậy nên Diệp Phàm cũng không quá rõ ràng bên trong là thứ gì, chỉ là nguyên liệu làm hộp kim loại khá đặc thù, đồ phải dùng tới hộp kim loại đặc biệt như vậy để cất giữ hẳn là sẽ không đơn giản.
Diệp Phàm đưa linh lực vào mắt khóa, "phanh" một tiếng, nắp hộp kim loại từ từ mở ra, bên trong chính là một cái hộp khác.
Bạch Vân Hi nhìn cái hộp mới xuất hiện, trong lòng hơi lộp bộp một chút, "Đây là bộ hộp."
Bên trong có một cái hộp nhỏ hơn, mắt khóa lại phức tạp hơn một ít, Diệp Phàm phải dùng tới mười phút mới mở được nắp hộp này ra.
Bên trong hộp nhỏ lại là một cái hộp càng nhỏ càng tinh vi hơn cái trước.
"Thứ gì không biết, cần bảo hộ mạnh như vậy......" Bạch Vân Hi nhíu mày, thầm nghĩ: Trong mấy cái hộp này không phải sẽ là mấy cái hộp khác đi.
Diệp Phàm liên tiếp giải khóa mấy cái hộp, cuối cùng, một viên hạt châu kim sắc cũng xuất hiện trước mắt.
Kim châu vừa xuất hiện, Bạch Vân Hi liền cảm nhận được một cỗ uy áp cùng linh lực đập vào mặt.
Diệp Phàm vội vàng đóng nắp hộp kim loại lại.
"Đây là thứ gì? Sao ta lại cảm thấy hơi thở của thứ này có chút giống quả trứng Huyền Điểu kia?"
"Đây hẳn là long châu." Diệp Phàm nói.
Bạch Vân Hi trừng lớn mắt: "Long châu?"
Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy, nhìn bộ dáng này có lẽ là long châu của ấu long."
"Nghe nói Atlantis bị hủy là do động đất cùng sóng thần tạo thành, thứ này được tìm thấy ở di tích của Atlantis, chẳng lẽ năm đó người Atlantis tàn sát một đầu ấu long, còn moi long châu của nó ra."
Gϊếŧ đứa nhỏ, đứa lớn khẳng định sẽ trả thù! Vậy...... trận hồng thủy, sóng thần, núi lửa kia có thể nào là do long tộc trả thù không?
"Thứ kia chưa được coi là long tộc, chỉ có thể xem như thằn lằn." Thao Thiết quỷ linh khinh thường nói.
Diệp Phàm nhướng mày, long tộc cũng phân chia ra mấy loại chủng tộc, các chủng long tộc đều cảm thấy mình là lợi hại nhất, tranh chấp không ngừng.
Long tộc nội đấu nghiêm trọng, hơn nữa, long tộc sinh sản con nối dõi khó khăn, cứ như vậy liền tạo thành cục diện mỗi đầu long tộc đều có năng lực riêng lợi hại, nhưng thực lực chỉnh thể lại chẳng ra cái gì.
Diệp Phàm để long châu lại vào hộp kim loại, lần nữa khóa lên, "Mấy cái hộp kim loại này thật lợi hại, cư nhiên có thể ngăn cách hơi thở của long châu một cách hoàn toàn."
Bạch Vân Hi tò mò nhìn Diệp Phàm: "Ngươi định xử lý viên long châu này thế nào?"
Diệp Phàm vuốt cằm, thoả thuê mãn nguyện nói: "Tìm chút thời gian hầm thứ này lên, bất quá, nếu muốn điều chế thành đan dược thì cần có phụ dược, phụ dược yêu cầu còn nhiều hơn trứng Huyền Điểu một ít, có lẽ có thể đi nhờ đám ăn bậy linh dược kia thử xem."
Diệp Phàm hít sâu một hơi, trứng Huyền Điểu, long châu, đồ tốt như vậy cho dù là ở tu chân giới cũng thiên kim khó cầu, phụ dược sao, tùy tiện nhổ vài cây liền có, hắn tới nơi này rồi, trứng Huyền Điểu, long châu có đủ, vậy mà phụ dược lại thiếu, đúng là sầu chết người.
Bạch Vân Hi gật đầu: "Cái này hẳn là không có vấn đề gì, người Thần Nông Gia còn đang có chuyện muốn nhờ ngươi đâu."
Diệp Phàm chớp chớp mắt: "Có chuyện nhờ ta, bọn họ muốn cái gì?"
"Đan phương Tiêu Linh Đan." Thứ như đan phương đều là bảo vật áp hòm của các phe phái cổ võ, không dễ dàng lấy ra được, vậy nên Thần Nông Gia tuy rằng cảm thấy rất hứng thú về đan phương Tiêu Linh Đan trên tay Diệp Phàm nhưng cũng không có mặt mũi mở miệng đòi hỏi.
Diệp Phàm cười cười gật đầu: "Được, đã biết, ta còn tưởng là thứ gì chứ, đan phương Tiêu Linh Đan cũng chỉ là đồ bán ngoài chợ, không đáng bao nhiêu tiền."
Bạch Vân Hi vô cùng bất đắc dĩ, đồ Diệp Phàm cảm thấy không đáng giá, bên ngoài lại đánh phá đầu cũng muốn đoạt được.
--------------------------------------------------------------