"A, ta từng thấy cái này, cưỡi cá mập, chúng ta đều phải cưỡi cá mập sao? Ta cũng có thể sao?" George đứng trên boong thuyền hô to gọi nhỏ hỏi.
Diệp Phàm túm George, ném xuống trên lưng một con cá mập, chờ George ngỗi vững mới tiếp tục quay lại thuyền.
Bạch Vân Hi đạp phi kiếm bay ra ngoài, quay đầu nhìn Diệp Phàm, "Diệp Phàm, ngươi ném người xuống là được, ta ở dưới tiếp ứng ngươi."
Diệp Phàm gật đầu: "Được."
George hô lên: "A, khinh công, ta cuối cùng cũng được nhìn thấy khinh công, Bạch thiếu, ngươi cư nhiên cũng có thể bay, Nhiên Nhiên nói chỉ có xử nam mới có thể học được thế thần công này, chẳng lẽ, Bạch thiếu vẫn còn là xử nam?"
Bạch Vân Hi: "......"
Mộ Liên Bình tràn đầy ngoài ý muốn nhìn Bạch Vân Hi, hắn đã sớm biết Diệp Phàm dạy Bạch Vân Hi công pháp, lại không biết công pháp Diệp Phàm dạy Bạch Vân Hi lại lợi hại như vậy, Bạch Vân Hi cư nhiên có thể bay.
Diệp Phàm ném tất cả người trên thuyền xuống.
"Mở đường!" Diệp Phàm uyển chuyển nhẹ nhàng đứng trên đầu cá mập vương, khí phách hăng hái hô lên.
Đoàn cá mập nhanh chóng bơi về phía trước, du thuyền bị mấy người ném ra sau.
George cao hứng nói: "Chúng ta đang ngồi trên lưng cá mập, ta thật sự không nằm mơ sao? Nhiên Nhiên, ngươi nhìn đi, ngươi nhìn đi, ta đang cưỡi cá mập! Ta giống như cao thủ cưỡi cá mập!"
Trần Nhiên: "......" Hắn thấy được.
"Diệp thiếu, có thể chụp cho ta một tấm không?" George cao giọng hỏi.
Diệp Phàm tức giận nhìn George một cái: "Ngươi không biết tự mình chụp sao?"
George run rẩy đáp: "Ta cũng muốn như vậy, bất quá, cá mập này bơi quá nhanh, ta sợ bị ngã xuống, hơn nữa, tay của ta run đến lợi hại, khi nãy ta vừa mới chụp một tấm, điện thoại đã rơi vào trong biển rồi."
Diệp Phàm: "......"
Bạch Vân Hi bất đắc dĩ lên tiếng: "George tiên sinh, ngươi đừng hồ nháo."
"Ta không có hồ nháo a! Bạch tiên sinh, cả đời ta chỉ có cơ hội lần này là được cưỡi cá mập, ta sợ nếu không chụp lại, sau này ta sẽ nghĩ là ta nằm mơ mất." George ghé vào trên lưng cá mập than thở.
Bạch Vân Hi: "Ngươi cứ coi như ngươi đang nằm mơ đi......"
"George tiên sinh, người cài thuốc nổ trên du thuyền rất có khả năng đang nằm trong chúng ta, ngươi đừng quan tâm chuyện ảnh chụp nữa." Mộ Liên Bình nói.
George gật đầu: "Nói rất đúng."
George quay đầu nhìn về phía du thuyền xa xa đang dần chìm xuống biển, trong lòng bừng tỉnh một loại cảm giác kinh sợ tìm được đường sống trong chỗ chết.
Chloe cau mày, điểm này hắn đã sớm nghĩ tới, nếu không bắt được nội gián, hắn tùy thời đều có thể phải gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hiện tại lại không phải là thời cơ tốt để bắt nội gián.
Diệp Phàm khoanh tay, phong độ nhẹ nhàng đứng trên người cá mập vương, rất có phong phạm cao nhân lên tiếng: "Hiện tại bổn cao nhân cho các ngươi một cơ hội, các ngươi ai là nội gián, chủ động đứng ra nhận tội đi, thẳng thắn từ khoan, kháng cự từ nghiêm!"
George tràn đầy sùng bái nhìn Diệp Phàm khí phách hăng hái đứng trên lưng cá mập, quay sang nói với Trần Nhiên: "Nhiên Nhiên, ngươi nhìn Diệp thiếu đi, Diệp thiếu thật khốc, ta cũng muốn khốc như vậy."
"Ngươi ngồi cho vững đi, ngươi chính là vịt lên cạn, nếu rớt xuống biển liền phải chết." Trần Nhiên nhíu mày khuyên nhủ.
"Vịt, ta không phải vịt."
Trần Nhiên: "......"
Diệp Phàm không vui hừ một tiếng: "Bổn cao nhân đã hảo ý hỏi như thế, cư nhiên vẫn không có ai nể tình, ngươi cho rằng bổn cao nhân không có biện pháp sao?"
Diệp Phàm lấy ra một tấm Vấn Tâm Phù, ném về phía mọi người: "Ai là nội gián, đưa tới!"
"Là ta!"
George tràn đầy ngoài ý muốn nhìn về một thuyền viên phía sau, cư nhiên lại thật sự có người ứng.
"Phí Đức thúc thúc!" George kinh ngạc trừng lớn mắt.
Theo tay Diệp Phàm vung lên, cá mập chở Phí Đức chìm vào trong biển, Phí Đức phành phạch bơi lên.
"Phí Đức thúc thúc, vì sao ngươi lại làm vậy?"
"Tính mạng nhi tử ta nằm trên tay Jeff, hắn yêu cầu ta làm như vậy."
Dưới tác dụng của Vấn Tâm Phù, Phí Đức theo bản năng nói lời thật.
Trong mắt Chloe hiện lên hàn quang nồng đậm, Chloe đã sớm hoài nghi sự tình là Jeff động tay động chân, dù sao nếu hắn chết, đệ đệ lại là đồng tính luyến ái, chỉ biết dạo chơi ngũ hồ tứ hải, người phụ thân dựa vào cũng chỉ còn một mình Jeff.
Phí Đức bơi không quá tốt, rất nhanh đã bị nước biển bao phủ.
Diệp Phàm lắc đầu: "Jeff, không quen biết."
Diệp Phàm quay đầu nhìn George: "George, ngươi quen không?"
George gật đầu: "Hắn là muội phu ta!"
"Ta nói, thời điểm muội muội ngươi chọn lão công sao ngươi không trấn ải cho nàng? Nhìn xem, giờ dẫn sói vào nhà rồi."
George có chút ủy khuất cau mày: "Muội muội ta rất hung, nàng không nghe ta."
Diệp Phàm trợn trắng mắt, "Mất công ngươi vẫn luôn mộng tưởng trở thành tuyệt thế cao thủ, ngay cả muội muội cũng không trị được!"
Diệp Phàm quay đầu, nghiêm túc nhìn Mộ Liên Bình: "Tiểu Mộ, tiểu tử này còn thiếu của ta chín trăm triệu, trước khi hắn thanh toán đủ ngươi nhất định phải bảo vệ tốt cho hắn, bằng không tiền của ta liền ném đá trên sông!"
Mộ Liên Bình gật đầu: "Diệp thiếu, ta rõ ràng."
Chloe: "......" Hắn vốn còn đang nghĩ tiền của cao nhân không thể thiếu, trở về liền mau chóng chuyển tiền cho Diệp Phàm, hiện tại xem ra hắn không thể lập tức thanh toán đuôi khoản, nếu không liền không có ai bảo hộ hắn.
Diệp Phàm lấy ra một chồng phù chú, pháp khí đưa cho Mộ Liên Bình: "Cái này tính phí chung."
Trong lòng Mộ Liên Bình vui sướиɠ một trận, lấp tức gật đầu: "Được."
Ban đầu George ngồi cá mập còn vô cùng cao hứng, rất nhanh liền trở nên uể oải, đầu sóng trên biển rất lớn, một cơn sóng đánh tới, George liền không khác gì gà rớt vào nồi canh.
Gió biển thổi, George run bần bật lên. "Nhiên Nhiên, ta thật lạnh!"
Trần Nhiên tràn đầy bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không có biện pháp, ngươi nhịn một chút đi."
Diệp Phàm ngồi cá mập lênh đênh trên biển hơn hai giờ, cuối cùng cũng gặp được thuyền tiếp ứng.
----------------------------------------------------------------------