Xuyên Qua Thành Khí Tử Hoành Hành

Chương 346

Nghe Bạch Vân Hi nói muốn vào quỷ trạch, George lập tức cao hứng phấn chấn qua theo, Trần Nhiên cũng đi cùng.

"Trần thiếu, ngươi biết gì về tòa cổ trạch này không?" Bạch Vân Hi hỏi.

Trần Nhiên đã nghiên cứu qua một lượt các sự kiện thần quái ở Thôn Hòe, nghe vậy lập tức nói: "Nghe nói người vào sống trong tòa cổ trạch này đều chết uổng, đại bộ phận đều là bị chặt đầu mà chết, có người là do bị tai nạn xe cộ, đầu bị đâm nát, có người làm công tác trong nhà xưởng, bị cưa chặt mất đầu, tử trạng đều rất thảm!"

"Nghe lão nhân trong thôn kể có một tiểu hài tử nói đã nhìn thấy một người chặt đầu một người khác trên nóc nhà, cũng không biết là thật hay giả."

Bạch Vân Hi híp mắt, thầm nghĩ: Có một ít tiểu hài tử khi còn nhỏ có thể nhìn thấy quỷ, trưởng thành mới mất đi năng lực này.

Bạch Vân Hi đi đến trước cổ trạch, thật sự phát hiện một con quỷ đang làm động tác chặt đầu, con quỷ kia mặc quan bào quan viên triều Thanh, đứng trên nóc nhà, thần sắc có chút mê mang.

"Ngươi biết gì về lai lịch cổ trạch này không?" Bạch Vân Hi nhìn về phía Trần Nhiên.

Trần Nhiên lắc đầu: "Cái này ta không rõ ràng lắm, có lẽ lão nhân trong thôn biết."

Diệp Phàm lên tiếng: "Không cần phiền toái như vậy."

Hai mắt Diệp Phàm sáng lên, trực tiếp đọc lấy ký ức của quỷ chặt đầu kia.

"Thế nào?" Bạch Vân Hi hỏi.

Diệp Phàm lắc đầu: "Chẳng ra gì."

Ký ức con quỷ kia thập phần hỗn độn, hơn nữa, nó cũng đã sắp đến cực hạn, rất nhanh liền tiêu tán, theo lý mà nói, tâm nguyên con quỷ này đã hoàn thành, sớm nên đi luân hồi chuyển thế, bất quá...... hình như nơi này có thứ gì đó giam giữ con quỷ này lại.

Trần Nhiên nhìn Diệp Phàm, trong lòng mao mao.

"Diệp thiếu, có phải trên nóc nhà có thứ gì không?" Trần Nhiên cứng ngắc hỏi.

Bạch Vân Hi cười cười: "Không có, chỉ là cấu tạo nóc nhà này rất đặc biệt."

Trần Nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Phải vậy không, nghe nói năm đó khi kiến tạo toàn nhà này, chủ nhân của nó đã mời không ít thợ lành nghề đâu."

"Đáng tiếc, tòa nhà xinh đẹp như vậy lại hoang phế đến tận bây giờ."

"Hình như gần đây có một nhà lịch sử học, ta đang định đợi qua hai ngày nữa sẽ đi bái phỏng một chút, nếu Bạch thiếu có hứng thú, chúng ta có thể cùng đi."

Bạch Vân Hi gật đầu: "Được!" Hắn vừa lúc có chút việc muốn đi hỏi chuyên gia một chút.

--------------------------------------------------------

Trong nhà thôn trưởng, mấy thôn dân tụ tập chung một chỗ.

"Thôn trưởng, không thể cứ tiếp tục như vậy được! Diệp Phàm kia cư nhiên lại là thiên sư, hắn có phải là người bên trên phái tới không?"

Nạn đói năm ấy, người chết quá nhiều, mạng người như cỏ rác, chuyện vứt bỏ hài tử mọi người đều làm, cũng không cảm thấy có gì, sau này tự nhiên thành thói quen, không sửa đi được.

Nhưng hiện tại là xã hội pháp chế, nếu điều tra ra, chắc chắn sẽ phải ngồi tù, tuy rằng tư tưởng của thôn dân mốc meo nhưng bọn họ cũng không ngốc!

"Hai người kia hẳn là chỉ trùng hợp đi qua đây thôi."

"Có phải tên kia đã nhìn ra hồ nước có vấn đề rồi không? Ngày đó sương mù phủ khắp hồ, hình như hắn vô cùng trấn định!"

"Nếu để tiểu tử này báo cáo chuyện của chúng ta lên bên trên, vậy chúng ta liền xong đời!"

"Mấy đứa nhỏ đó đều chết chìm, có gì đặc biệt mà phải báo cáo."

"Hình như Nhị Ni nhà ngươi không phải chết chìm đi, chính là Nhị Ni nhà ngươi kéo Tiểu Bảo nhà ta xuống."

"Trong hồ kia có rất nhiều nữ hài, sao ngươi lại khẳng định là Nhị Ni nhà ta kéo xuống?"

"Còn không phải là bởi vì Tiểu Bảo ta đánh Nhị Ni nhà ngươi, cho nên nàng mới ghi hận trong lòng sao?"

Mấy thôn dân mồm năm miệng mười nghị luận, trưởng thôn lại không nói một lời, ngồi bên cạnh hút thuốc.

-----------------------------------------------------------------

"Đội trưởng, ngươi xem chúng ta có nên mời Diệp thiếu tham gia công tác tìm kiếm không?"

Trước đây Hồ Lâm từng tham gia bảo hộ Tiếu Trì, rất rõ ràng về năng lực của Diệp Phàm.

Trần Viêm thở dài một hơi: "Nếu có Diệp thiếu gia nhập, vậy chuyện này sẽ đơn giản hơn nhiều, chẳng qua, muốn lấy đồ từ trong tay Diệp thiếu rất khó."

Nếu đồ vật đã tới tay Diệp Phàm, muốn nhổ ra sẽ rất khó khăn, bên trên có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào trứng Huyền Điểu, nếu muốn bọn họ từ bỏ là không có khả năng.

"Đội trưởng, ngươi nói xem trứng Huyền Điểu có thật sự tồn tại không? Có khi bên trên đã lầm rồi thì sao?"

Trần Viêm lắc đầu: "Không nhất định."

Sở dĩ bên trên kết luận trong mộ huyệt này có trứng Huyền Điểu là bởi vì hai người tham dự dọn dẹp đá đều nói mơ thấy Huyền Điểu trong giấc mộng, giấc mơ của hai người không khác nhau lắm, bọn họ nói nhìn thấy một đôi Huyền Điểu thủ một quả trứng, thủ rất lâu rất lâu, nhưng vẫn không đợi được trứng phu hóa, cuối cùng xác định đây là một quả trứng chết, đôi Huyền Điểu kia đành phải rưng rưng rời đi.

"Đội trưởng, Diệp thiếu mang theo một người nước ngoài tới đây, tên kia có thể có vấn đề gì không?" Hồ Lâm hỏi.

Trần Viêm lắc đầu: "Hẳn là không có vấn đề gì, lai lịch người kia không đơn giản, hắn là nhi tử thuyền vương M quốc, tài sản trong nhà tới hơn một trăm ngàn triệu (Méoo: tui sơ tính ra cũng đến 13 số 0 X _ X), nửa năm trước, hắn cùng người yêu đồng tính xuất quỹ, chọc giận phụ thân, cuối cùng cùng người yêu chạy tới Hoa Quốc." M quốc không có khả năng phái người như vậy tới nằm vùng, quá đại tài tiểu dụng.

"Đội trưởng, sao ngươi biết việc này?"

"Bên trên có đặc biệt công đạo tới." George dù sao cũng là nhi tử thuyền vương, tuy nói hắn đã bị trục xuất khỏi gia môn, nhưng thứ gọi là huyết thống này đánh gãy xương cốt vẫn còn dính gân, nếu George xảy ra chuyện ở Hoa Quốc, bên trên sẽ rất khó xử.

"Hiện tại kẻ có tiền đều thích nam nhân như vậy sao?" Hồ Lâm tràn đầy nghi hoặc khó hiểu.

------------------------------------------------------------------