Diệp Phàm thu nạp một đống dược liệu, tràn đầy hưng phấn trở về biệt thự.
"Diệp thiếu, ngươi đúng là thắng lợi trở về a!" Trương Huyên cười nói.
Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy! Tuy rằng linh khí ở đây đã đoạn tuyệt nhưng thứ tốt vẫn có không ít, thân phận của Từ Nguyên Thanh dùng thật tốt, vừa đi ra ngoài, mấy phú hào đã vội vã chạy tới cửa dâng dược liệu, những thứ hắn coi trọng, Từ Nguyên Thanh đều qua tay cho hắn."
Phiền toái duy nhất là khi đi theo Từ Nguyên Thanh, hắn phải giả trang làm học đồ của lão già này.
Trương Huyên nhìn dược liệu trong tay Diệp Phàm, ánh mắt hiện lên vài phần hâm mộ.
Diệp Phàm chú ý tới ánh mắt của Trương Huyên, nhanh chóng ôm dược liệu lại, "Của ta, đều là của ta!"
Trương Huyên miễn cưỡng cười cười nhìn Diệp Phàm: "Diệp thiếu, ngươi yên tâm, ta sẽ không đoạt với ngươi, lại nói tiếp, ta có muốn đoạt với ngươi cũng không đoạt được a!"
Diệp Phàm gật gật đầu: "Đúng vậy! Ngươi dám đoạt, ta liền đánh bẹp ngươi."
Trương Huyên: "......"
Diệp Phàm vui sướиɠ mang dược liệu đi rửa sach, "Có đám dược liệu này, chuyện của Vân Hi, ta càng thêm nắm chắc."
"Diệp thiếu, rốt cuộc Bạch tam thiếu sẽ thế nào?" Trương Huyên tò mò hỏi.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Trương Huyên một cái: "Nói ngươi cũng không hiểu."
Di động Diệp Phàm vang lên, Diệp Phàm lập tức tiếp.
"Đại cữu tử, làm sao vậy?"
Diệp Phàm nghe xong hai câu, sắc mặt lập tức thay đổi, "Vân Hi phát bệnh? Không thể nào! Phải thêm một đoạn thời gian nữa mới đúng!"
"Ta biết rồi, ta lập tức qua đó."
Trương Huyên nhìn Diệp Phàm nóng lòng như lửa đốt, cẩn thận hỏi: "Diệp thiếu, Bạch tam thiếu xảy ra chuyện gì sao?"
Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay ta không rảnh tiếp ngươi, hôm khác đến đi."
"Được......"
______________________
Bạch Vân Cẩn thật vất vả đỡ Bạch Vân Hi tới bãi đỗ xe liền nhìn thấy Diệp Phàm đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Bạch Vân Cẩn bất chấp kinh ngạc vội vã thúc giục, "Diệp Phàm, ngươi mau đến xem xem, toàn thân Vân Hi đều lạnh như băng."
Diệp Phàm ôm Bạch Vân Hi vào trong ngực, nhíu mày lại. Bạch Vân Hi nhắm chặt mắt, giống như đã ngất đi rồi.
"Sao lại thế này? Không nên nhanh như vậy mới đúng! Hình như thể chất của hắn bị kích phát, hôm nay các ngươi gặp được cái gì?" Diệp Phàm nhíu mày hỏi.
"Ta cùng hắn tới nhà bảo tàng, nơi đó có một khối thiên thạch màu trắng, Vân Hi nhìn thấy tảng đá kia liền không được."
Ánh mắt Diệp Phàm khẽ dao động một chút: "Có lẽ tình huống nằm ở khối thiên thạch kia, hôm nào ta đi xem."
Diệp Phàm ôm Bạch Vân Hi ngồi vào trong xe, chuyển nguyên khí hỏa hệ vào trong thân thể Bạch Vân Hi, linh lực Diệp Phàm vừa truyền vào, nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.
"Vân Hi, ngươi thế nào rồi?" Diệp Phàm thấy Bạch Vân Hi tỉnh táo lại, tràn đầy lo lắng hỏi.
Bạch Vân Hi lắc đầu: "Không có việc gì."
Bạch Vân Cẩn cau mày lại, rõ ràng thời tiết không lạnh, nhưng độ ấm trong xe lại thấp đến nỗi làm cho người ta sợ hãi, Bạch Vân Cẩn cảm thấy ngón tay của mình đã sắp đông cứng rồi, tay lái cũng có chút không cầm được.
Diệp Phàm chụp một lá phù lên người Bạch Vân Cẩn, cuối cùng cũng giảm bớt khốn cảnh cho Bạch Vân Cẩn.
"Đại cữu tử, ngươi lái nhanh một chút, tranh thủ thời gian về biệt thự." Diệp Phàm nói.
Bạch Vân Cẩn gật đầu, "Được."
Bạch Vân Cẩn vừa đưa Diệp Phàm về biệt thự liền bị Diệp Phàm đuổi đi.
________________________