Trong biệt thự.
"Từ đạo trưởng, cửu ngưỡng đại danh a! Ta nghe nói Bạch lão đầu rất nghe lời ngươi." Hai mắt Diệp Phàm sáng quắc nhìn Từ Nguyên Thanh, bắt lấy tay Từ Nguyên Thanh, dùng sức lay hai cái.
"Ta cùng Bạch lão có chút giao tình, hắn ít nhiều cũng cho cho ta chút mặt mũi." Từ Nguyên Thanh hàm súc nói.
Diệp Phàm tràn đầy cao hứng gật đầu: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Một nhà Bạch gia đều nghe lời lão nhân Bạch Sĩ Nguyên kia, cuối cùng cũng có một người đánh bại được Bạch lão đầu."
Từ Nguyên Thanh: "......"
"Trước đó cảm ơn Diệp thiếu đã ra tay tương trợ cháu ngoại ta." Từ Nguyên Thanh nói.
Diệp Phàm vẫy vẫy tay: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không đáng nhắc đến!"
"Diệp thiếu xem, bệnh này của cháu ngoại ta nên giải quyết như thế nào?" Từ Nguyên Thanh hỏi.
Diệp Phàm nhún vai: "Hắn dùng Linh Diễm Quả, nhưng lại không thể hấp thu dược lực của nó, chỉ có thể rút hết dược lực ra mới được, nếu muốn rút hoàn toàn, chỉ sợ còn cần bốn lần nữa."
"Diệp thiếu cũng nhìn ra được, cháu ngoại ta là tu giả cổ võ, nếu rút hết dược lực của Linh Diễm Quả ra, sau này hắn còn có thể tu luyện được không?"
Thời điểm Từ Nguyên Thanh mới nhìn thấy thảm trạng của Mộ Liên Bình, hắn nghĩ chỉ cần có thể giữ được tính mạng Mộ Liên Bình là đủ, dù sao Mộ gia cũng có không ít người không thể hấp thu được Linh Diễm Quả, mười người ăn đến tám người chết, nhưng thấy Mộ Liên Bình khôi phục bình thường, bệnh cũng không tiếp tục phát, hắn lại nhịn không được bắt đầu mong đợi nhiều hơn.
Tư chất của cháu ngoại hắn không phải quá tốt, nhưng nó vẫn vô cùng khắc khổ, đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục.
*Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục: một câu ngạn ngữ, "tam cửu" và "tam phục" lần lượt là hai thời điểm lạnh và nóng nhất trong năm, bởi vậy nên "đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục" ý chỉ người siêng năng thì kể cả vào thời điểm khắc nghiệt nhất cũng không bỏ qua rèn luyện.
Mộ Liên Bình ba tuổi bắt đầu tu luyện, cho tới bây giờ đã hơn hai mươi hai năm, công sức tu luyện hơn hai mươi năm trời trong nháy mắt đổ sông đổ bể, không cần nghĩ cũng biết Mộ Liên Bình chịu bao nhiêu đả kích.
Diệp Phàm chớp chớp mắt: "Kỳ thật cũng không phải là không được, nhưng đây là một cọc sinh ý khác, chúng ta để lúc khác nói đi."
Từ Nguyên Thanh nghe được Diệp Phàm nói, tức khắc liền vui vẻ, "Diệp thiếu, ngươi có biện pháp sao?"
Diệp Phàm vuốt cằm: "Chờ ta rút hết dược lực của Linh Diễm Quả trong người hắn ra liền có thể thử dùng Tục Kinh Đan nối kinh mạch lại xem."
Từ Nguyên Thanh tràn đầy kích động nói: "Cái này liền dựa hết vào Diệp thiếu."
Mộ Liên Bình nhìn Diệp Phàm, trong lòng hiện lên vài phần nghi hoặc, Mộ gia có không ít người vì dùng Linh Diễm Quả mà chết, vì thế Mộ gia cũng đã nghĩ rất nhiều biện pháp khắc phục, nhưng đều không có tác dụng, vấn đề gây bối rối nhiều năm trong gia tộc, Diệp Phàm thật sự có thể giải quyết sao?
Từ Nguyên Thanh nhịn không được hỏi thêm: "Diệp thiếu, Tục Kinh Đan này......"
Diệp Phàm vẫy vẫy tay: "Chuyện này khi khác lại nói, chúng ta nói chuyện ngươi nên khen ta trước mặt Bạch lão đầu như thế nào trước đi."
Từ Nguyên Thanh: "......"
"Từ đạo trưởng, ngươi biết nên khen ta trước mặt Bạch lão đầu như thế nào chưa?" Diệp Phàm hai mắt sáng long lanh hỏi.
Từ Nguyên Thanh: "Cái này......" Hắn hoàn toàn là không thân không quen tiểu tử Diệp Phàm này, nên khen như thế nào cũng chưa từng nghĩ tới.