Diệp Phàm đá đá chân, tùy ý xuống sô pha.
"Ngươi tìm một cổ sư, còn tìm thêm một đầu thuật sư, trong giới thuật sư chú ý một chuyện không phiền hai chủ, ngươi làm như vậy rất dễ đắc tội người khác!" Diệp Phàm cắn hạt dưa, nhàm chán nói.
Lương Nhiêu cắn chặt răng: "Ta biết, nhưng ta cũng không có cách nào, giá của cổ sư kia quá quý."
Lương Nhiêu cùng Lương Hân vốn là một đôi hoa tỷ muội trong giới ca vũ, hai tỷ muội một người mộng tưởng làm người giàu có, một người mộng tưởng làm minh tinh, đáng tiếc...... hai tỷ muội phí thời gian đến hơn ba mươi tuổi cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Một ngày nọ, có một cổ sư tìm tới bọn họ, nói là có thể thực hiện mộng tưởng của các nàng.
Cổ sư kia đưa cho các nàng một đôi Thanh Xuân Cổ, biến các nàng về bộ dáng hai mươi tuổi.
Bằng vào dung nhan thanh xuân xinh đẹp cùng thủ đoạn rèn luyện ra ở nơi phong nguyệt, tỷ tỷ rất nhanh đã câu được một phu quân phú hào, muội muội cũng được như ý nguyện tiến vào giới giải trí.
Hai tỷ muội vô cùng đội ơn cổ sư, nhưng sự tình lại không đơn giản như các nàng nghĩ.
Cổ sư nói cho bọn họ, cổ trùng cần có dinh dưỡng, nếu không hiệu quả của cổ trùng sẽ yếu đi, dung mạo các nàng cũng sẽ già nua nhanh chóng.
Vì bảo trì dung mạo xinh đẹp, hai tỷ muội đành phải điên cuồng gom tiền mua Nguyệt Lan Hương nuôi cổ trùng.
Tỷ tỷ mê hoặc đại lão bản đến hồn điên đảo, sau đó nói cần tiền đầu tư, đại lão bản liền chuyển một bút tiền lớn cho tỷ tỷ.
Muội muội thì bồi ngủ khắp nơi, kiếm cũng không ít.
Tiền hai người kiếm được đều đưa cho cổ sư, nhưng số tiền cổ sư đòi hỏi càng lúc càng lớn, hai tỷ muội vô cùng chấp nhất với dung mạo, tuy rằng có chút không cam lòng nhưng cũng chưa bao giờ từ chối yêu cầu của cổ sư.
________________________
"Đầu thuật cùng cổ trùng khắc chế lẫn nhau." Diệp Phàm nói.
Lương Nhiêu khẩn trương hỏi: "Vậy sẽ thế nào?"
"Đầu thuật khiến cho hiệu quả của cổ trùng yếu đi, ngươi rất nhanh sẽ phải trở nên già nua." Diệp Phàm đáp.
Thái Chấn Tuấn run rẩy khóe miệng một chút, thầm nghĩ: Diệp thiếu đúng là không ôn nhu một chút nào, tin tức xấu như vậy cũng nói thẳng ra, không phải nên uyển chuyển một chút sao?
"Thanh Xuân Cổ trong thân thể muội muội ta đã bị cổ sư kia lấy đi rồi." Lương Nhiêu bất chấp tất cả kể ra.
Diệp Phàm ngơ ngác nói: "Cổ trùng bị lấy đi rồi, nói vậy, dung mạo của nàng hẳn là đã lão hoá rất kịch liệt......"
Thái Chấn Tuấn chớp chớp mắt, sau khi Lương Hân bị vợ người ta đánh cho một trận liền trốn mất tăm, nguyên bản Thái Chấn Tuấn còn cảm thấy có chút kỳ quái, sao không nghe được tin tức gì của Lương Hân nữa, giờ nghe được Dịch Phàm nói, Thái Chấn Tuấn liền có chút minh bạch, cổ trùng trong cơ thể Lương Hân bị lấy đi, bây giờ nàng sợ là không có mặt mũi gặp người khác.
Lương Nhiêu nắm chặt nắm tay, sau khi muội muội bị lấy mất cổ trùng liền già đi hơn mười tuổi, muội muội không tiếp thu được dung mạo như vậy nên đã thử tự sát vài lần.
Nghĩ đến không bao lâu nữa nàng cũng sẽ bước lên vết xe đổ của muội muội, Lương Nhiêu liền cảm thấy tương lai một mảnh u ám.
"Ta nghĩ cổ sư kia rất nhanh sẽ tìm đến ta." Lương Nhiêu nói.
Chương Tư Lượng trừng lớn mắt, ngón tay run run chỉ vào Lương Nhiêu: "Ngươi...... Sao ngươi không nói sớm?"
Viên Y chết, Chương Tư Lượng đã cảm thấy cổ sư kia không phải người tốt lành gì, nếu Chương Tư Lượng biết cổ sư kia đang tìm Lương Nhiêu, hắn tuyệt đối sẽ không giữ Lương Nhiêu lại.
"Không phải là muội muội ngươi đã chết rồi chứ?" Nghĩ đến tử trạng của Viên Y, Chương Tư Lượng liền cảm thấy da đầu tê dại một trận.
"Không có, lại nói tiếp, cổ sư kia thật sự là muốn gϊếŧ muội muội ta, ngụy tạo hiện trường giả, may mắn nhờ có ngọc bội của Diệp thiếu chắn cho nàng một mạng."
Diệp Phàm nhíu mày: "Là cái kia sao?"
Thời điểm Đường Vũ Hiên tới phim trường, Diệp Phàm đã bán cho Đường Vũ Hiên một đám ngọc bội, lúc ấy có rất nhiều nhân viên công tác đều thấy được, cũng cảm thấy rất hứng thú, chẳng qua, vì giá cả quá cao, sau đó chỉ còn có Lương Hân mua của hắn một cái.
Tuy rằng Diệp Phàm không quá thích Lương Hân, nhưng tiền tới đương nhiên sẽ đưa hàng.