Diệp gia...
Diệp Ánh Lan che mặt sưng đỏ, hốc mắt đỏ hoe.
Diệp Đỉnh Hồng hỏi: "Diệp Phàm đánh con?"
Diệp Ánh Lan gật đầu, ủy khuất "ừ" một tiếng.
Vương Hiểu Phỉ nhìn Diệp Ánh Lan như vậy, trong lòng đau như cắt.
Diệp Hoằng Văn tức giận nói: "Cha, tên thẳng nhóc thối kia càng ngày càng quá đáng, trước kia chơi bời gái gú gây ra chuyện lớn như vậy, bây giờ lại đánh cả em gái ruột!"
Diệp Đỉnh Hồng rít một hơi thuốc, nhìn Diệp Ánh Lan hỏi: "Tại sao Diệp Phàm lại đánh con, ít nhất cũng phải có lý do chứ."
Diệp Ánh Lan ủy khuất nói: "Con gặp hắn ở tiệm thuốc, hắn bỏ ra ba trăm vạn mua một củ nhân sâm, con liền hỏi hắn lấy đâu ra tiền, hắn liền đánh con."
Diệp Hoằng Văn có chút khó hiểu nói: "Ba trăm vạn, nó lấy đâu ra tiền?" Lúc Diệp Phàm rời đi, là tay trắng ra khỏi nhà.
"Thôi được rồi, cũng chỉ có ba trăm vạn mà thôi, nghe nói bên Võ gia thường xuyên giúp đỡ nó, dù sao nó cũng là người nhà họ Diệp chúng ta, trên người có mấy trăm vạn cũng là chuyện bình thường." Diệp Đỉnh Hồng bất mãn liếc nhìn Diệp Ánh Lan một cái, nói: "Tuy Diệp Phàm đã rời khỏi nhà, nhưng dù sao cũng là anh trai con, sau này gặp nó cũng nên hòa nhã một chút."
Diệp Đỉnh Hồng có chút không vừa mắt Vương Hiểu Phỉ, hôn ước của nhà họ Diệp và họ Võ, vốn dĩ là một mối hôn sự tốt đẹp, không ngờ Diệp Hoằng Văn lại thích Vương Hiểu Phỉ, còn Võ Anh thì lại đoản mệnh, tuổi còn trẻ đã qua đời.
Mấy năm nay, quan hệ giữa nhà họ Diệp và nhà họ Võ lạnh nhạt đi rất nhiều, tuy nhà họ Võ không quản Diệp Phàm, nhưng ít nhiều gì cũng sẽ quan tâm đến nó một chút.
Diệp Ánh Lan vốn định dựa vào ông nội để ra mặt cho mình, nhưng nhìn thái độ của Diệp Đỉnh Hồng, liền biết không thể được, trong lòng không khỏi oán hận Diệp Phàm thêm vài phần.
___________________
Diệp Phàm cẩn thận cắt miếng nhân sâm, chiết xuất dịch sâm ra, chia thành mười phần nhỏ.
Diệp Phàm ngồi xếp bằng trên giường, hấp thu linh khí từ trong nhân sâm.
Từng luồng linh khí tràn vào cơ thể Diệp Phàm, hắn không khỏi có chút hưng phấn, hấp thu một phần huyết sâm tăng lên linh khí, tương đương với hắn tu luyện bốn, năm ngày.
Diệp Phàm đang tu luyện hăng say, một tiếng gõ cửa vang lên, hắn bất đắc dĩ phải dừng lại.
Diệp Phàm mở cửa, nhìn thấy người đến, nhíu mày khó chịu hỏi: "Sao ông lại đến đây?"
"Đây là thái độ gì vậy hả?"
Diệp Phàm mất kiên nhẫn nói: "Có việc thì nói, không có việc gì thì cút đi."
Diệp Hoằng Văn tức đến nghẹn họng, "Tại sao mày lại đánh em gái mày? Ai cho phép mày đánh nó? Mày thật là càng ngày càng quá đáng!"
"Con nhỏ đó chặn đường tôi, còn vu oan tôi ăn cắp tiền, tôi đương nhiên phải đánh con nhỏ đó rồi, ai bảo nó đê tiện như vậy làm gì! Ông tưởng tôi muốn đánh nó chắc, đánh nó tôi còn đau tay đây này." Diệp Phàm xoa cằm nói.
Diệp Hoằng Văn nhìn Diệp Phàm, hỏi: "Mày... ba trăm vạn kia mày lấy đâu ra?"
Diệp Phàm híp mắt, nói: "Cũng không phải tiền của ông, ông hỏi nhiều như vậy làm gì? Ông lấy tiền thừa kế của mẹ tôi nuôi tiểu tam, nuôi hai đứa con hoang, bây giờ lại đến quan tâm tôi sao."
"Mày nói chuyện kiểu gì vậy hả? Tao là cha mày!" Diệp Hoằng Văn tức giận nói.
Diệp Phàm ngáp một cái, vắt chéo chân ngồi trên ghế sofa, thản nhiên nói: "Biết rồi, tôi nhớ ông đã từng nói, tao không có đứa con trai không biết xấu hổ như mày, vừa lúc, tôi cũng không muốn có người cha như ông."
"Mày... mày thật là không nói lý." Diệp Hoằng Văn vốn định đến dạy dỗ Diệp Phàm, không ngờ lại bị mắng cho một trận, trong lòng vô cùng khó chịu, "Tại sao mày lại trở nên như vậy?"
"Tôi sẽ trở nên như vậy, còn không phải là do đứa con hoang của ônh ép sao, bôi nhọ danh tiếng của tôi, rốt cuộc hắn cũng có thể ở bên cạnh Liêu Đình Đình danh chính ngôn thuận rồi, đôi gian phu da^ʍ phụ." Diệp Phàm lạnh lùng mắng.
Dù sao Diệp Phàm cũng đã sống với Diệp Hoằng Văn mười mấy năm, Diệp Hoằng Văn đối Diệp Phàm vẫn là có chút hiểu biết nhất định, ông ta mơ hồ suy đoán, Diệp Phàm không có gan làm ra chuyện ngược đãi người khác, nhưng sự việc đã đến nước này, Diệp Hoằng Văn cũng không định giải oan cho Diệp Phàm.
Người được lợi từ chuyện này, cũng chỉ có Diệp Chí Trạch, so với Diệp Phàm, Diệp Hoằng Văn vẫn thích đứa con trai Diệp Chí Trạch này hơn.
---------------------------