Chương 9: Gây rối......
Sáng hôm sau tỉnh dậy trên giường bệnh cậu thấy hắn ngồi cạnh giường đôi mắt nhắm nghiền, đôi mày khẽ cau lại trông rất khó chịu. Những ánh nắng sáng chiếu vào khuôn mặt hắn càng làm cho hắn ngày càng quyến rũ. Nhìn khuôn mặt băng lãnh đó từ đôi mắt, sóng mũi đến đôi môi mỏng đó đều hút hồn cậu, cậu im lặng nhìn hắn nhìn một cách vô điều kiện.
Bỗng hắn lên tiếng "Tại sao lại nhìn tôi" dù nhắm mắt nhưng hắn biết cậu đang nhìn hắn. Cậu bất ngờ bị bắt quả tang làm khuôn mặt cậu đỏ lên ấp úng nói "Tôi...tôi...." Cậu lắp bắp chỉ nói được chữ tôi. Hắn mở mắt nhìn về phía cậu làm cậu im lặng không dám nói gì. Cậu biết cậu không thể nhìn thẳng vào đôi mắt đó được.
"Em có đói không?"- nhìn hồi lâu hắn lên tiếng hỏi
Cậu gật đầu, hắn nói tiếp "Em muốn ăn gì?"
Cậu cúi mặt không nhìn hắn nói "Bánh dâu"
"Không được chọn món khác" - hắn ra lệnh
Cậu đành chọn món khác "Vậy cháo thịt bằm"
Hắn gật đầu đồng ý "Tôi sẽ cho người mang tới"
10' sau một người vệ sĩ đưa phần cháo cho hắn, hắn mở hộp cháo đút cho cậu ăn. Cậu từ chối "Tôi có thể tự ăn" nhưng hắn kiên quyết đút cho cậu ăn nên cậu chỉ còn cách ăn từng muỗng hắn đưa tới. Ăn được nữa hộp cháo cậu lắc đầu không muốn ăn nữa, hắn cũng không ép cậu để hộp cháo sang một bên.
Sau một lúc cậu hỏi hắn "Tôi có thể về nhà được chưa", hắn không chắc chỉ nói "Đợi ở đây tôi đi hỏi bác sĩ" cậu gật đầu đồng ý ngồi đợi hắn trở lại.
15' sau hắn trở lại nói "Bây giờ em có thể về tôi sẽ đưa em về"
"Vậy làm phiền anh" cậu nói xong để hắn dìu mình xuống giường rồi chậm rãi ra khỏi bệnh viện. Hắn lái xe đưa cậu về nhà. Tới trước biệt thự trắng hắn đỡ cậu xuống xe đưa vào nhà, cậu đi được mấy bước liền thấy bà Vương chạy ra đón.
Bà Vương thấy con trai mình như vậy lo lắng hỏi "Tiểu Nguyên, đã xảy ra chuyện gì? Người này là ai?". Cậu trả lời câu hỏi của bà "Mẹ con chỉ bị thương một chút thôi còn đây là người đã cứu con, anh ấy là anh trai của bạn con".
Bà Vương thấy cậu nói vậy cũng yên tâm quay qua gật đầu chào hắn nói cảm ơn rồi dìu cậu vào nhà. Hắn cũng theo giúp bà đỡ cậu. Vào nhà bà Vương làm một ly nước cho hắn nói với hắn "Cảm ơn cậu đã cứu tiểu Nguyên nhà tôi", hắn nói "Không có gì" hắn ngưng một lát nói tiếp "Em ấy đã về nhà cháu cũng nên rời đi" nói xong đứng lên cúi đầu chào bà rời đi, bà Vương cũng gật đầu tiễn hắn ra cửa.
Ngày hôm sau cậu đi học bình thường vào lớp vẫn bị tụi Đình Tín, Nhất Lân hỏi thăm.
Tập đoàn Vương thị
Trên hành lang một cô thư ký trang điểm đậm, mặc váy ôm bó sát cầm một tập hồ sơ lắc eo nhỏ đi về phía phòng tổng giám đốc, cô thư ký này tên là Trương Lệ. Cô ta gõ cửa, sau đó liền có một giọng nói "Vào đi" Trương Lệ liền sửa sang lại quần áo đầu tóc rồi đẩy cửa bước vào.
Bước vào đôi mắt của cô ta liền nhìn thẳng về người đàn ông hoàn mĩ đang ngồi làm việc kia. Trương Lệ nở nụ cười bước tới phía người đàn ông dùng giọng nói ngọt ngào nói "Tổng giám đốc đây là hồ sơ ngài cần" nói xong cô ta e thẹn đặt tập hồ sơ xuống bàn đẩy về phía hắn, do khom người quá thấp làm cho khe rãnh nơi ngực cô ta như ẩn như hiện.
Hắn không nhìn Trương Lệ nói "Cô có thể ra ngoài"
Trương Lệ chưa có ý định rời đi đứng đó nhìn hắn, nhìn người đàn ông cô ta yêu. Cũng vì người đàn ông này nên cô ta mới xin vào đây làm để được gần gũi với hắn hơn.
Hắn thấy Trương Lệ không rời đi hơi khó chịu nhìn về phía cô ta "Còn có chuyện gì sao?"
Trương Lệ nhìn hắn nở nụ cười quyến rũ câu dẫn hắn, hắn khẽ cau mày nhìn Trương Lệ. Sau một lúc Trương Lệ vờ e thẹn nói "Tổng giám đốc trưa nay ngài có thể....." chưa nói hết câu đã bị hắn cắt ngang "Tôi không có hứng thú".
Trương Lệ bị hắn từ chối vừa xấu hổ vừa tức giận đi ra ngoài.
Cánh cửa khép lại hắn liền tựa người vào ghế tay bóp trán trông rất mệt mỏi. Một lúc sau điện thoại reo hắn bắt máy, là người trong tổ chức gọi cho hắn.
"Chuyện gì?"- hắn hỏi
"Lão đại tổ chức xảy ra chuyện"- người gọi điện bình tĩnh nói
"Chuyện gì đã xảy ra?"- hắn cau mày hỏi
"Lăng bang của Lý Bá tới gây chuyện"- người bên kia báo cáo
"Tôi biết rồi"- nói xong hắn cúp máy, người bên kia vừa lo lắng cho tổ chức vừa ngạc nhiên khi hắn nói vậy.
Tắt điện thoại ngón tay hắn gõ theo nhịp lên bàn, đôi mắt nâu thẳm ẩn hiện những tia băng giá, gương mặt hết sức lãnh khốc.
"Đυ.ng đến Vương Tuấn Khải tôi chỉ có chết"- hắn rít lên từng chữ
Lăng bang
Trên hành lang âm u lạnh lẽo một nhóm người mặc áo đen đi từng bước về phía cánh cửa màu đen cuối hành lang. Đẩy cửa vào liền có âm thanh của của một cô gái đang gào khóc năn nỉ "Không, cầu xin ngài...tha cho tôi..á...á..." tiếng thét của cô gái vang vọng khắp hành lang, sau tiếng thét cô gái bất tỉnh. Người đàn ông rời khỏi người cô gái, vật đó được rút ra khỏi người cô gái tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng máu hòa nguyện vào nhau trông rất ghê tởm. Người đàn ông lạnh lùng nói "Mang cô ta đi xử lí". Hai người tuân lệnh tiến về phía giường lôi cô ta ra ngoài.
Người đàn ông chỉ mặc một chiếc quần tây, trên tay cầm ly rượu nhấp một ngụm, màu đỏ của rượu như màu của máu, vài giọt rượu còn đọng lại ở môi người đàn ông càng tăng thêm tà mị. Đôi mắt màu lam quét một lượt về nhóm người áo đen trước mắt chậm rãi nói "Báo cáo đi"
Một tên trong đám người bước lên phía trước báo cáo "Lão đại, đã cho người đến gây rối ở tổ chức Ảnh". Người đàn ông nở nụ cười độc ác "Rất tốt, còn Vương Tuấn Khải". Người kia tiếp tục nói "Hiện tại hắn vẫn chưa có động tĩnh". Người đàn ông gật đầu, phất tay ý bảo họ lui ra. Đám người tuân lệnh lần lượt ra ngoài.
"Vương Tuấn Khải tao xem mày sẽ làm sao" nói xong nở nụ cười độc ác.
Học viện âm nhạc Thánh Đức
Tiếng đàn đương cầm vang lên khắp phòng học, tất cả sinh viên trong lớp như bị mê hoặc bởi tiếng đàn.
Những ngón tay mềm mại của cậu lướt trên những phím đàn tạo một bản nhạc vừa ngọt ngào vừa cay đắng. Đôi mắt to tròn khẽ nhắm lại thả hồn vào bài nhạc. Tiếng nhạc vừa dứt cũng là lúc đôi mắt đang nhắm khẽ mở, cậu đứng dậy đi về chỗ.
Giáo viên và sinh viên trong lớp vỗ tay khen ngợi cậu làm hai má cậu hơi ửng đỏ vì ngại. Đình Tín ngồi cạnh liền cảm thán nói "Nguyên Nguyên cậu đàn thật là hay bài hát cũng tuyệt vời", Vương Nhạt và Nhất Lân cũng khen ngợi "Đúng đó, đúng đó" nói xong bật ngón cái lên. Cậu không nói chỉ nở nụ cười dịu dàng.
Cậu không biết có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình mang ý hận
"Vương Nguyên, mày hãy chờ đó"
End chap 9