Hôn Ước Với Lão Đại Hắc Bang [Khải Nguyên]

Chương 13

Chương 13: Cua bự......
Mộc Y Lan ngạc nhiên khi có tiếng người từ trên lâu truyền xuống nhìn hắn thì chỉ thấy hắn đang cười, cô ta càng kinh ngạc hơn "Hắn là đang cười sao".

Đang trong suy nghĩ thì thấy hắn đi qua mình đi về phía sofa cầm lên một chiếc balo màu trắng có móc khóa chữ Roy màu đen nổi bật, cô ta suy nghĩ "Roy là ai? Tại sao ở trong nhà Vương Tuấn Khải?" định mở miệng hỏi lại bị hắn thẳng thừng đuổi người "Người đâu đưa cô ta ra ngoài" nói xong liền có hai vệ sĩ xuất hiện đưa Mộc Y Lan ra ngoài.

Mộc Y Lan phản kháng không muốn rời đi nhưng sức cô ta không bằng hai người vệ sĩ nên bị một đường lôi ra ngoài, cô ta nén giận rời đi.

Hắn cầm balo ung dung bước lên lầu mở cửa phòng liền thấy cậu đang lục tung cả căn phòng lên để tìm balo cùa mình. Cậu lúc này đang rất bực vì không biết balo mình ở đâu, hết tìm đông lại tìm tây nhưng tìm mãi không ra.

Hắn thấy cậu hết chạy sang đông lại chạy sang tây hết sức buồn cười liền từ phía sau ôm eo cậu giữ cậu lại đưa môi mình sát tai cậu thì thầm "Không cho em nháo nữa".

Cậu tức giận trừng hắn "Vương Tuấn Khải anh đã để balo tôi ở đâu"

Hắn ngửi mùi thơm trên tóc cậu rồi lại đặt cằm mình trên đỉnh đầu cậu rồi mới nói "Balo của em đây" nói xong đưa balo ra trước mặt cậu, cậu liền ôm lấy balo thoát khỏi ma trưởng của hắn phóng thẳng lên giường.

Hắn buồn cười cũng theo cậu lên giường ngồi, cậu không quan tâm đến hắn mở balo ra lấy điện thoại, head phone, một quyển vở và một cây viết. Cậu đeo head phone vào và bắt đầu ghi chép gì đó, hắn nhìn cậu lên tiếng hỏi "Em đang làm gì" cậu trả lời vu vơ "Làm bài tập".

Hắn gật đầu ra lệnh "Tôi đi qua thư phòng, còn em phải xong bài tập trước 9h" cậu gật đầu qua loa xua tay bảo hắn rời đi. trước khi đi hắn hôn má cậu một cái cậu liền tức giận hét lên "VƯƠNG HỖN ĐẢN ANH ĐI CHO KHUẤT MẮT TÔI" hắn cười cười rời khỏi phòng.

10h hắn rời khỏi thư phòng đi ngang qua phòng cậu thấy đèn vẫn sáng đi vào thì thấy cậu đang dựa người vào giường ngủ sách vở trên giường bày la liệt, hắn lắc đầu đi vào dọn dẹp giúp cậu sau đó chỉnh lại tư thế ngủ cho cậu, trong lúc đó cậu quơ quơ tay ôm mặt hắn mắt lơ mơ nhìn hắn nói "A con cua này thiệt bự ta muốn ăn ngươi" mặt hắn đen lại muốn lấy tay cậu ra khỏi mặt mình lại bị cậu giữ chặt không buông cậu lại nói "Cua bự đừng đi ta muốn ôm ngươi ngủ".

Lúc này hắn nở nụ cười gian manh hỏi "Em chắc muốn ôm tôi ngủ" cậu cười trả lời "Chắc a, mau lại đây".

Hắn phì cười không ngờ cậu dễ bị dụ như vậy liền nằm cạnh cậu ôm cậu ngủ, cậu thấy "cua bự" đang ôm mình cũng vòng tay ôm "cua bự" người rúc sâu vào lòng "cua bự". Hắn hài lòng nhìn cậu ôm mình ngủ.

Sàng ngày hôm sau cậu lờ mờ thức dậy cảm giác thật sảng khoái gương mặt đang cười quay sang nhìn ánh nắng bên ngoài thì "AAAA..." hét một tiếng làm người kế bên liền tỉnh ngủ mắt mở to nhìn cậu hơi buồn bực nói "Sao em lại hét lên".

Cậu lắp bắp nói "Sao anh lại ngủ ở đây"

Hắn nói "Ai ngày hôm qua đã ôm tôi ngủ còn gọi tôi là...." Nói đến đây liền ngừng cậu tò mò hỏi "Gọi là gì"

Hắn lắc đầu nói "Không có gì" cậu gật đầu rồi lại lắc đầu nói "Anh nói hôm qua tôi ôm anh ngủ".

Hắn không nói nhếch mép cười. Mặt cậu liền đỏ lên vội phóng vào nhà vệ sinh trốn trong đó.

Vào phòng tắm cậu liền ôm đầu ngồi xuống đất thầm gào thét trong lòng cho đến khi hắn gõ cửa nói "Em còn muốn đi học không" cậu mới nhớ ra sáng nay mình phải đến trường liền vội vàng vscn rồi ra ngoài. Bước ra mặt cậu còn hơi đỏ nên không dám nhìn thẳng hắn tập trung thu dọn sách vở bỏ vào balo rồi đi xuống dưới lầu, hắn không nói gì lái xe đưa cậu đến trường.

Học viện âm nhạc Thánh Đức

Chiếc BMW màu bạc dừng trước cửa học viện thu hút mọi ánh nhìn của sinh viên trong trường, cậu mở cửa bước xuống liền trở thành tiêu điểm của mọi người. Xoay người đóng cửa xe, cửa xe hạ kính xuống hắn nói "Ra về đợi tôi đến đón, cấm đi lung tung" nói xong nhấn chân ga chạy đi để cậu ngây ngốc nhìn xe chạy đi.

Cậu làm lơ mọi ánh mắt của mọi người đi vào học viện bỗng:

"Ai đây ta, không phải là Vương Nguyên sao"- một giọng nữ chanh chua vang lên.

Cậu ngước lên nhìn thì nhận ra người kia là Mạc Thủy An bạn cùng lớp nhếch môi cười rồi đi lướt qua cô ta. Cô ta bị cậu bơ liền tức giận cố ý lớn tiến "Đồ trai bao, được người khác nuôi mà còn lên mặt" lời vừa dứt tất cả sinh viên đều hướng mắt về cậu hầu hết đều là khinh thường.

Cậu không nhịn được lên tiếng "Cô có chứng cứ?"

Mạc Thủy An vẫn vênh váo nói "Tất nhiên, người đàn ông trong xe vừa nãy chẳng phải là chứng cứ sao" nói xong nhếch môi cười đắc ý.

Bên ngoài cậu bình tĩnh nói "Tùy cô muốn nghĩ sao thì nghĩ" nhưng bên trong âm thầm rủa tên kia không nhịn được lơ cô ta lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho hắn "Vương Tuấn Khải anh biến đi cho khuất mắt tôi" rồi gửi đi. Mạc Thủy An nhìn cậu nhắn tin nghĩ chắc cậu đang nhắn tin với người kia đắc ý nói "Nhắn tin với người bao nuôi sao" cô ta cố ý nói lớn cho mọi người nghe.

Cậu không nói chỉ nhếch môi cười khinh thường rồi bước đi về lớp học để cô ta đứng đó đang tức giận.

Tập đoàn Vương thị

Hắn thấy tin nhắn cậu gửi cho mình mặt liền đen lại buồn bực không hiểu chuyện gì xảy ra, bấm số gọi cho cậu nhiều lần nhưng không lần nào bắt máy, hắn tức giận.

Trương Lệ bên ngoài nghe hắn đang đập phá trong phòng liền sợ hãi không dám bước vào đưa hợp đồng cho hắn ký nữa.

Hắn tức giận nghĩ "Vương Nguyên xem tôi trừng phạt em như thế nào"

Cậu lúc nãy vào lớp đã tắt điện thoại nên không nhận được cuộc gọi nào của hắn mà trong lòng cũng đang buồn bực chuyện lúc nãy. Hễ nhớ tới lời nói dối không chớp mắt của Mạc Thủy An cậu liền tức sôi máu, cậu đã làm gì cô ta mà cậu phải chịu như vậy, giờ trong lớp ai cũng nhìn cậu với ánh mắt kì quái nhưng chỉ có Nhất Lân, Đình Tín và Vương Nhạt thông cảm cho cậu và biết người đàn ông kia là ai.

Vương Nhạt nói lời xin lỗi với cậu nhưng cậu nói không sao chuyện cũng không có gì mới làm Vương Nhạt an tâm một chút.

Giờ ra về Mạc Thủy An cũng không tha cho cậu, liên tục nói xấu cậu trước nhiều người cậu nhịn không được nữa nói "Cô muốn như thế nào".

Mạc Thủy An đắc ý nói "Nếu không phải cậu được bao nuôi thì gọi người đàn ông hồi sáng tới đây bảo anh ta nói sự thật nhưng cậu phải trốn ở một gốc hắn không thấy". Cậu gật đầu đồng ý lấy điện thoại ra gọi, chuông reo được hai tiếng hắn liền bắt máy không đợi hắn nói cậu liền nói "Vương Tuấn Khải anh lăn đến đây cho tôi" nói xong cúp máy.

Mạc Thủy An khinh ngạc khi cậu dám gọi cho người kia tới làm cô ta có chút hơi sợ. Cậu nhìn cô ta nói "Nếu không phải sự thật cô tính làm sao".

Mạc Thủy An lúc này vẫn mạnh miệng nói "Nếu không phải là vậy tôi liền đứng trước toàn sinh viên trong học viện xin lỗi cậu".

Cậu nói "Cô nhớ giữ lấy lời" rồi đi vào một góc khuất xem chuyện sắp xảy ra. Sinh viên trong trường cũng háo hức xem kịch.

End chap 13