Khi 49 Gặp 50 [HunHan]

Chương 27: Ta "nhịn"!!!

[P/s] : AHÈM AU ĐÃ QUAY TRỞ LẠI RỒI ĐÂY!!!! * tung bông*

Có ai nhớ Yuu không???? Hôm nay Yuu chính thức hoạt động lại bình thường nè nên Thứ 5 mỗi tuần ta hẹn lại lên ngen kkkkkkkk , còn bây giờ. . . .

Đây là quà tạ lỗi đã hứa với mọi người nè , 2 đoản HunHan lun :

+ [Đoản văn](HunHan) - Vợ Tôi , Tôi Lo!!!

Link: https://w.tt/1MVAS3K

+[Đoản văn](HunHan) - Khi nào. . .!!!

Link: https://w.tt/1UuwqRj

CÁC BẠN LƯU Ý NẾU ẤN VÀO LINK KHÔNG ĐƯỢC THÌ MỌI NGƯỜI CHỊU KHÓ VÀO WALL AU COI NHA!!! ^^

Còn bây giờ mời mọi người hưởng thức chap 27 của fic KHI 49 GẶP 50!!! * ôm hun* *chụt chụt*

_______________________________________________

Một ngày "lang thang" ở ngoài của bộ tứ cuối cùng cũng đã có hồi kết. Cả bốn người lao vào nhà là mạnh ai nấy bung luôn , phóng ngay về phòng của mình không cần nghĩ ngợi gì lao ngay lên giường mà nằm dài trên đó.

- Mệt quá. - Luhan nằm trên giường ôm gối nói đôi mắt nhắm lại.

- Ừm , tắm đi rồi hẳn ngủ. - Sehun ngồi xuống giường tay xoa đầu Luhan.

- Ừm , vậy em đi tắm trước. - Cậu mở mắt nhìn anh rồi rời khỏi giường.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Luhan vào phòng tắm mở nước nóng cho đầy bồn , từng lớp áo trên người cậu dần dần được cởi bỏ. Làm cho làn da trắng mịn kia cùng từng đường nét cơ thể hoàn mỹ kia không thể không nổi bật dưới làn nước ấm. Sehun ở bên ngoài thì nằm ngả lưng chờ cậu , đang mân mê điện thoại thì một tiếng hét lớn vang lên làm anh giật mình bật dậy.

- Aaaaaaaa!!!! - Tiếng Luhan hét từ trong phòng tắm phát ra.

- Có chuyện gì??? Em làm sao hả??? - Anh lo lắng tiến tới định mở cửa.

- Đừng , anh đừng vào!!! - Cậu lại vội hét lên khi nghe tiếng anh lại gần.

- Anh không vào thì làm sao mà biết chuyện gì!!! - Sehun lo lắng đập cửa.

- Không. . .không đừng vào!!!.

Có thể nói đây là lần đầu tiên trong đời Luhan rơi vào tình huống dở khóc dở cười này đây. Biết làm sao đây khi cái thứ mà cậu sợ đang hội tụ nơi đây bản thân thì không có lấy một thứ gì che thân. Cậu muốn ra ngoài cũng không ra được còn ở đây thì cái tên nhiều chân to tùng lông lá kia sẽ khiến cậu chết khϊếp mất. Hà cớ gì , thế cái quái gì mà một ngôi nhà rộng lớn như thế này lại xuất hiện nhện cơ chứ!!! Ai giải thích cậu nghe xem ,để bây giờ cậu phải rơi vào tình cảnh bị "địch" dồn vào chân tường thế kia.  Nó tiến được "vài" bước thì cậu trong bồn tắm càng lùi dần. Hất nước thì chỉ có nước khiến nó lao đầu vào cậu thôi , làm sao đây.

- Em làm sao vậy , sao tự nhiên im re vậy. . . .Luhan. . .Luhan!!! - Sehun ở bên ngoài áp tai vào cửa nghe động tĩnh.

- Không. . .không sa. . .Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!! - Chưa kịp nói xong câu thì cậu đã phải hét lên khi cái con nhiều chân đen thui to đùng kia lao về cậu.

- LUHAN!!! - Nghe thấy tiếng hét cậu , anh đã không còn bình tĩnh nữa mà đạp cửa lao vào ngay.

Anh vừa mới mở cửa vào chưa kịp ngước đầu lên nhìn thì đã nghe cậu hét lên nữa rồi. Cậu hét lên khi cửa mở,  chỉ sợ khi Sehun nhìn thấy tình cảnh này thì cậu chắc chỉ có nước độn thổ mất thôi. Phải mất vài giây để anh kịp "tịnh tâm" mà ngước đầu lên nhìn sự việc,  ai dè bắt gặp cơ thể hoàn mỹ kia của Luhan làm anh không sao nói nên lời. Cả mặt cậu bây giờ đã đỏ bừng lên , xoay người để che đi cơ thể. Còn Sehun thì chết chưng với cảnh tượng trước mắt , nó khiến anh không tài nào chớp mắt được.

- Anh. . .đừng. . .nhìn nữa mau "giải quyết" nó đi!!! - Cậu bối rối nói tay chỉ về phía con nhện to đột biến kia.

- Ơ. . .ờ!!! - Sehun mất hồn cuối cùng cũng kịp hoàn hồn , anh nhanh chân vọt ra ngoài lấy một cái khăn to cho cậu quấn lấy người.

- Em mà cứ để nhà sơn màu tối thui thì sẽ gặp mấy con này dài dài cho coi!!! - Anh nói ,tay cầm chiếc dép. . .

"Mai phải đổi màu sơn liền TT^TT chứ kiểu này sao mà chịu nổi. Không thích cũng phải đổi nếu không muốn "dứt" dây thanh quản một cách vô lí với mấy thứ này".

- Mô phật!!!

*BẸP* -> Thương tiếc báo tin buồn!!!

Anh lại chạy ra ngoài một lần nữa , sau đó chạy vô với cái bọc trên tay và rồi chụp bỏ con nhện xấu số kia. Thiệt tình là từ lúc gặp cậu tới này thì anh đã hết bao nhiêu lần phải "sát sanh" vì cậu nữa. Biết cậu đang xấu hổ nên anh liền xoay lưng đi vì chính anh cũng muốn "bảo vệ" cái cơ thể đang sôi sùng sục của mình chỉ sợ còn nhìn nữa thì anh sẽ đè cậu xuống mất thôi.

- Hmmmmm anh đưa em vào trong!!! - Sau một hồi anh cũng hít thở lưu thông nên anh xoay người nói với cậu.

Chẳng để cậu trả lời anh đã bế ngang cậu lên. Luhan đầu dựa vào vai anh , cả người rút vào chiếc khăn to. Anh để cậu ngồi trên giường còn mình chạy đi lấy một cái khăn khác lau mái tóc ướt của cậu.

- Anh. . .không sao chứ. - Luhan bất ngờ hỏi khi nhìn thấy anh cứ nuốt nước bọt liên tục.

- Không sao!!! - Anh cố gắng giữ bình tĩnh trả lời.

Anh từ nảy tới giờ đã cố kiềm chế bản thân mình nha ,anh cảm giác cả cơ thể nóng lên trước Luhan hiện giờ. Da thịt cậu cứ "l*иg lộng" trước mắt anh thế này tựa như đang châm ngòi thuốc nổ với anh vậy , cứ như thế thì anh biết phải làm sao.

- Em tự lau nhé , anh. . .anh ra ngoài một chút. - Cảm thấy bản thân không kiềm chế nỗi nữa nên Sehun vội ra ngoài ngay.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

"Oh Sehun mày phải kiềm chế , phải kiềm chế. Phù~~~~~"

Sehun thở dài rồi đi tới hướng phòng Baekhyun định rủ Chanyeol ra ngoài thì lại phải tất tốc rời khỏi ngay vì những âm thanh đầy ám muội!!! (Au: ⊙▽⊙!!!!)

- A~~~~~~ Dừng lại. . . .em. . .chịu không nỗi!!!

- Đau quá. . .dừng lại. . .dừng lại. . .a~~~~~~~

- Ngoan nào , sắp xong rồi!!!

- Aaaaaaaa!!!

.

.

.

.

.

(Khai thật đi bạn đang suy nghĩ ra cái gì hửm???? X﹏X )

.

.

.

.

.

*******→TRONG PHÒNG BAEKHYUN.

- Đau quá!!! - Baekhyun cứ luôn miệng kêu đau.

- Sắp xong rồi. - Chanyeol cũng thế.

- Qua chưa , haizzzz anh phải nhìn kĩ cái lỗ chứ!!!!!

- Aishhhh , cái lỗ chút xíu à phải từ từ chứ!!!!

- Xong!!!

- Aishhh đỏ hết cả tai rồi nè!!! - Baekhyun xem gương không khỏi xuýt xoa cái lỗ tai đang đỏ chót của mình.

Chuyện là bạn Chanyeol muốn đeo hoa tai mới mua khi nảy cho bạn Baekhyun. Mà khổ nỗi bạn Chanyeol lại đeo không được cứ dựt dựt tìm lỗ chọt qua nên mới có cảnh Baekhyun quai quái la đau là vậy!!! Ây gu~~~ xem ra 2 người đợt này bị hiểu lầm không ít nha.

Về phía Sehun sau khi nghe thấy loại âm thanh ám muội kia cơ thể đã nóng bừng lại càng sôi sục hơn. Anh bây giờ đang "cư trú" trên sân thượng hít thở kia kìa. Sehun thầm thở dài thật tâm là anh phải cảm thán bản thân mình ghê. Nghĩ tới anh lại thở dài lắc đầu, "thức ăn" dâng lên trước mặt vậy mà phải cắn răng bỏ đi chứ. Ai biểu anh quá thương "con mồi" chi , sợ người ta "tổn thương" nên mới phải kiên dề như vậy. . . . .anh siết chặt bàn tay , hạ quyết tâm sau này nhất định phải "ăn" sạch sành sanh con nai này!!!!. Còn bây giờ. . .thì học kiềm chế đi là vừa.

- Anh sao lại chạy lên đây!!! - Luhan bất ngờ vòng tay ôm anh từ phía sau.

- À , sao em không ngủ? - Sehun hơi giật mình ,cười hỏi.

- Không có anh ngủ không được! - Luhan lần đầu tiên nói chuyện mà làm nũng với Sehun, làm anh nhất thời ngẩn ngơ.

- Ây gu~~~~ nay làm nũng nữa ta ơi. Em mà cứ thế này anh làm sao yêu cho hết đây!!!; - Anh nghiêng đầu hôn lên cái má phúng phính đang đặt trên vai mình , cậu cười với anh.

- Nào đi ngủ thôi , ở đây lâu em sẽ cảm mất. - Anh nói rồi đứng dậy.

- Biết nói câu đó mà sao không áp dụng cho mình. - Cậu đánh nhẹ anh vẻ mặt nghiêm nghị.

- Anh khác em khác , nào nào đi ngủ thôi. - Anh nói rồi từ phía sao ôm cậu bước đi. Nhìn cứ như chim cánh cụt đi vậy.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

******SÁNG HÔM SAU. . .

Mọi thứ đều diễn ra một cách bình thường , Sehun ôm lấy Luhan trong lòng đang ngủ say. Chợt giật mình thức dậy , Sehun đưa tay dụi mắt nhìn đồng hồ rồi lại nhìn xuống thấy bảo bối của mình vẫn an tĩnh ngủ. Dáng vẻ xinh đẹp dễ thương cứ như một con thỏ con rúc đầu sát vào hỏm cổ anh. Có thể nói từ khi anh với cậu ngủ chung tối nào anh cũng ôm cậu thật chặt trong lòng cứ như bảo vệ , che chở cũng kể từ việc đó mà Luhan không còn thấy ác mộng nữa, không rối loạn năng lực.Ngắm nhìn cậu ngủ mà anh bất lực mà , thật là chẳng muốn đánh thức cậu tí nào nhưng ngày hôm nay cả 4 người đã thỏa thuận sẽ đến trường lại. Dù sao họ cũng nghỉ quá lâu rồi không thể không quay lại. Thở dài một cái cuối cùng là đành phải phá giấc ngủ của cậu thôi , anh cuối đầu xuống hôn lên đôi môi nhỏ của cậu. Đây là cách anh chọn đánh thức cậu , vừa có "lợi" cho anh vừa không làm cậu quá khó chịu như những cách khác bởi vì anh không muốn gặp một Luhan gắt ngủ tí nào!!!. Cậu vào những lúc gắt ngủ thì ôi thôi khϊếp sợ vô cùng cái sát khí hừng hực kia nhưng muốn "treo" cổ con người ta vậy , khó thở vô cùng.

- Hmmmmm. . .- Luhan bị anh hôn đến mức sắp ngẹn thở tới nơi , cả người bắt đầu có dấu hiệu tỉnh.

- Se. . .Sehun!!! - Luhan lờ đờ gọi tên anh, tay đẩy đẩy ngực anh.

- Tỉnh rồi sao??? - Anh nắm lấy bàn tay cậu ,nỡ nụ cười rồi lại hôn vào môi cậu một cái nữa..

- Dậy thôi , hôm nay chúng ta còn phải đến trường. - Anh cưng chiều xoa xoa cái má cậu.

- Em biết rồi. - Miệng thì nói biết rồi nhưng bản thân Luhan lại đang dụi dụi vào cổ anh , ôm anh làm nũng.

- Haizzzzzz. - Anh thở dài mĩm cười , sao lại có người dễ thương đến như vậy cơ chứ.

- Cho em thêm 5 phút nữa đó. Anh đi rửa mặt trước. - Anh cười hôn trán cậu rồi mới rời giường.

Đối với Luhan mỗi ngày cứ trôi qua như vậy thật là quá đủ với cậu rồi. Anh vì cậu mà không biết từ khi nào đã sửa chữa việc dậy muộn của mình. Nếu là những ngày đầu ngủ với nhau thì Luhan sẽ là người đánh thức anh dậy. Còn bây giờ sẽ là anh , Sehun như thế vì anh muốn ngắm nhìn khuôn mặt yên bình khi ngủ của cậu nó khiến anh cảm thấy thoải mái coi như là nguồn năng lực bắt đầu ngày mới vậy. Còn Luhan thì thấy mình lười ra hẳn , việc ăn uống ngủ nghỉ của cậu giờ là một tay Sehun lo hết.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~→END CHAPTER 27←~~~~~~~~~~~~~