Tiểu thiếu chủ cả người giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn cuộn trong lòng Chu Tấn Viêm, đầu dựa vào ngực hắn.
đích đến của Chu Tấn Viêm là về chung cư hắn đang sống, nơi đó không chỉ có đầy đủ các loại dược phẩm, còn có súng và đạn. Nhưng tuyến đường phía trước xảy ra tai nạn liên hoàn, xe đυ.ng và cháy khắp nơi, xung quang còn có vài tang thi du đãng, tạo thành tắc đường nghiêm trọng, chỉ có thể lựa chọn đi đường vòng. Nhưng như vậy lộ trình sẽ kéo dài rất nhiều, Chu Tấn Viêm một tay đánh tay lái một tay vẫn cẩn thận ôm Hạ Hi, "Tiểu Khê đừng ngủ, cùng tôi trò chuyện được không?"
"Đinh —, giá trị sủng ái tăng 5 điểm, giá trị hiện tại 5."
Hạ Hi nỗ lực hơi mở mắt, mi dày theo đó mà run rẩy giống như hai cánh quạt, "...... Nói cái gì?"
"Chẳng hạn nói.... vì sao cậu lại tìm được tôi, vì sao phải cứu tôi." kỳ thật giờ phút này Chu Tấn Viêm cũng không quan tâm đến câu trả lời là gì, chỉ là tìm cách nói chuyện để người trong lòng không chìm vào giấc ngủ mà thôi.
"...... Bởi vì tôi thích anh a."
Tiểu thiếu chủ hơi hơi giơ lên cổ, tạo ra một đạo duyên dáng hình cung, giống như một tiểu vương tử kiêu ngạo, chỉ là âm thanh vô cùng nhỏ nhẹ, tựa như sương sớm, nhẹ nhàng chạm vào liền tiêu tán.
Hạ Hi rốt cục thành công hoàn thành nhiệm vụ 100 lần tỏ tình, "Đinh ——, nhiệm vụ chi nhánh ' hắc trái thơm ' hoàn thành, khen thưởng 500 tích phân."
Nghe câu trả lời của thiếu niên, trái tim Chu Tấn Viêm lại lần nữa mất kiểm soát mãnh liệt nhảy lên, nhưng giây tiếp theo đó là căng thẳng, hắn thế nhưng nhìn thấy eo Hạ Hi đang thấm ra huyết, trên người áo sơmi màu trắng đã bị nhiễm đỏ.
Kỳ thật Chu Tấn Viêm ngay từ đầu đã ngửi thấy mùi máu tươi, lúc ấy còn tưởng rằng là máu tang thi, trong lúc nhất thời hô hấp đều khẩn trương lên, "Tiểu Khê, cậu bị thương?"
Nếu không phải trên đường cái, chỗ nào cũng có tang thi đang lầm lũi đi kiếm ăn, Chu Tấn Viêm chắc chắn sẽ lập tức dừng xe kiểm tra vết thương của Hạ Hi. Nhưng tiểu thiếu chủ thái độ lại rất mê mang, tựa hồ căn bản không hề nhận ra mình bị thương "...... Bị thương gì cơ?
"Bụng cậu đang chảy máu!" Chu Tấn Viêm tưởng giúp Hạ Hi đè lại miệng vết thương cầm máu, rồi lại lo lắng làm đau cậu, quả thực không biết nên làm như thế nào mới tốt, chỉ có thể nhấn ga đưa xe tới tốc độ cao nhất.
"Đinh —, giá trị sủng ái gia tăng 5 điểm,."
May mà trên đường không có người đi đường chỉ có tang thi, vốn là tử khí trầm trầm đường phố bởi vậy mà có vẻ càng thêm âm trầm, trên đường một con tang thi thậm chí bị xe hai người nghiền qua chèn nát thành thịt vụn.
"Nga," Hạ Hi rốt cục nhớ ra, "Kia không phải là lúc nãy bị thương, là tôi chính mình dùng dao đâm lên"
Đây chính là biện pháp gián tiếp cậu phải trải qua tận hai cái thế giới mới khó khăn tìm ra để nâng lên giá trị ngược! giá trị ngược chính là nhờ vậy mà lại tăng 10 điểm! Không thừa dịp bị tra công vô tình bỏ rơi làm vài nhát tăng giá trị ngược thì còn định chờ tới khi nào?
Câu trả lời vượt qua hành vi người bình thường của cậu làm Chu Tấn Viêm quả thực là không biết nên cáu giận hay nên đau lòng, "Cậu điên rồi sao? Sao lại có thể tự mình rạch vết thương lên người mình như vậy?"
Không hiểu sao bị nam nhân quát, tiểu thiếu chủ tựa hồ có chút hoang mang chớp chớp mắt, "...... Anh không thích tôi, tôi cảm thấy trong lòng rất khổ sở, chính là dùng đao rạch vào người vài nhát, sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều."
Biểu tình đơn thuần vô tội giống đứa nhỏ không rành thế sự, chỉ là mất máu cùng thể lực tiêu hao nghiêm trọng làm cậu càng thêm suy yếu, thanh âm cũng đứt quãng, phảng phất mỗi chữ nói ra đều đang dùng toàn lực.
Hạ Hi hoàn toàn không biết Chu Tấn Viêm sau khi nghe được lời này đã tự trách và đau lòng như thế nào.
Loại cảm giác này thậm chí khiến Chu Tấn Viêm thấy hô hấp cũng khó khăn, nhân sinh lần đầu tiên có loại cảm xúc đem một người bảo bọc nâng niu hảo hảo quý trọng yêu thương cả một đời. Tiểu thiếu chủ đã không còn sức duy trì thanh tỉnh,
Chu Tấn Viêm biết giờ phút này không phải là thời điểm cùng tiểu hài tử mạch não kỳ quái giảng đạo lý, chỉ có thể cẩn thận đè lại miệng vết thương vẫn đang không ngừng đổ máu của cậu: "Tiểu Khê nhịn một chút đừng ngủ, lập tức liền đến......"
Chính là tiểu thiếu chủ đã hoàn toàn không nghe được hắn nói gì.
đôi mắt xinh đẹp chậm rãi mất đi tiêu cự, hàng mi dài cũng chậm rãi nhắm lại, chỉ nhẹ lẩm bẩm một câu: "...... Đồ vật anh không thích thì còn có tác dụng gì, đồ vô dụng thì không có lý do lưu lại thế giới này......"
Thanh âm tuy rằng thấp đến không thể nghe thấy, nhưng Chu Tấn Viêm lại ở ngay cạnh, dựa vào thính lực tốt vẫn phải nghe được một hai. Nhìn Hạ Hi chậm rãi nhắm mắt lại, Chu Tấn Viêm sinh ra sợ hãi xưa nay chưa từng có: "Tiểu Khê, Tiểu Khê, tỉnh tỉnh, không cần ngủ......"
Chính là không còn ai đáp lại.
Hai tay đặt trên bánh lái của Chu Tấn Viêm không nhịn được run rẩy lên, rốt cuộc ở trong sợ hãi cực độ không biết thế nào về được đến chung cư. Thực ra khoảng thời gian này cũng không đi bao lâu nhưng Chu Tấn Viêm lại cảm thấy vô cùng dài, xe còn chưa cẩn thận dừng lại hắn đã vội vã ôm Hạ Hi nhảy xuống đi lên lầu.
May mắn tầng chung cư của hắn là tầng trệt xung quanh cũng không có nhiều hộ gia đình, chỉ ở trên hàng hiên thỉnh thoảng chạm mặt mấy con tang thi, nhìn qua không có sức uy hϊếp, chớp mắt đã bị hỏa cầu của Chu Tấn Viêm nướng giòn.
Chu Tấn Viêm vào nhà khóa kĩ cửa, toàn bộ hành trình động tác thực nhẹ, phòng của hắn cách âm rất tốt, hầu như không kinh động đến tang thi bên ngoài. Trong phòng hơn một tháng không ai ở, Chu Tấn Viêm một bên mở ra quạt thông gió, một bên chân dùng sức đem đồ vật trên sofa toàn bộ đá xuống, sau đó cẩn thận đặt Hạ Hi xuống, vội vội vàng vàng đi lấy hòm thuốc.
áo sơ mi trắng đã nhiễm đỏ máu của Hạ Hi bị Chu Tấn Viêm không do dự cẩn thận cắt ra, trên bụng từng đạo vết thương còn rướm máu tức khắc bại lộ.
Không kể vết thương nông hay sâu nhưng khi đan xen với làn da trắng bóc của thiếu niên tạo lên sự tương phản giữa nhu mĩ yếu ớt cùng dữ tợn huyết tinh làm cho người nhìn không khỏi cảm thấy rùng mình. ( có nên đổi tên truyện là 'con đường M thụ tìm S công' không?)
Khiến người đối diện có loại cảm giác muốn dùng tất cả để yêu thương ( đây là trung khuyển công) hoặc muốn làm mọi thứ khi nhục hủy hoại (đây là S công).
Tiểu thiếu chủ chính là người tập hợp đan xen nhiều loại mâu thuẫn như vậy, ngay từ đầu Chu Tấn Viêm tiếp xúc, hắn đã nhận thức được điều đó. Mà loại mâu thuẫn này giống như những mặt cắt trên kim cương, mặt cắt càng nhiều, phản xạ ánh sáng càng lộng lẫy loá mắt.
Chu Tấn Viêm cẩn thận băng bó từng đạo vết thương, đồng thời phát hiện những vết thương này không chỉ tồn tại trên người tiểu thiếu chủ, mà còn lưu lại trong lòng hắn. cảm giác đau lòng khắc sâu như thế, làm hắn không thể không thành thật đối mặt với tình cảm của chính mình.
Chu Tấn Viêm băng bó xong còn kiểm tra một lần thân thể Hạ Hi những chỗ khác xem có bị thương không, lúc này mới phát hiện tay phải cậu thế nhưng vẫn luôn gắt gao nắm chặt thứ gì đó. Chu Tấn Viêm phải phí rất lớn sức lực mới đem nắm tay tiểu thiếu chủ gỡ ra, chỉ thấy một viên vỡ thành hai nửa khuy ngọc cài tay áo, lẳng lặng nằm yên trong lòng bàn tay.
Trong nháy mắt tâm thần kịch chấn, giống như bị viên đạn ghim trúng. làm cả người Chu Tấn Viêm sững lại không thể nhúc nhích.
Hắn rốt cuộc thẳng thắn thành khẩn thừa nhận chính mình sớm đã hoàn toàn động tâm trước Hạ Hi.
Chu Tấn Viêm phải mất một lúc mới có thể động thân thể cùng suy nghĩ, tiếp tục giúp Hạ Hi kiểm tra miệng vết thương. Không phát hiện vết thương do tang thi gây ra trên người thiếu niên, Chu Tấn Viêm mới thoáng buông tâm, đem khăn trải giường, chăn trong phòng ngủ đổi mới, cẩn thận từng chút ôm Hạ Hi lên giường.
Vội vàng sắp xếp này đó, Chu Tấn Viêm suốt đêm chưa ngủ không khỏi cảm thấy mỏi mệt, qua loa tắm rửa cũng lên giường, một phần cũng vì tùy thời có thể quan sát tình huống Hạ Hi.
bộ dạng hôn mê của Tiểu thiếu chủ thoạt nhìn càng giống hài tử, yếu ớt mà xinh đẹp, thân thể nho nhỏ cuộn tròn thành một đoàn, ngoan ngoãn làm người đau lòng. Chu Tấn Viêm cả trái tim tràn ngập trìu mến, nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào cái trán nhỏ nhỏ của đối phương. xúc cảm nơi tay so với tưởng tượng còn muốn tinh tế mềm mại hơn nhiều làm hắn không muốn thu tay lại, thẳng đến khi bị nhiệt độ khác thường trên cơ thể tiểu thiếu chủ làm bừng tỉnh.
Dù sao bị thương xong phát sốt cũng là hiện tượng bình thường, Chu Tấn Viêm vội vàng cầm thuốc hạ sốt tới. thành thị trước mắt vẫn cung cấp đủ điện nước, nhưng Chu Tấn Viêm không dám tùy tiện dùng nước máy, phải làm ấm nước khoáng trong tủ lạnh sau đó đem viên thuốc nghiền nát hòa tan trong nước từng thìa từng thìa uy Hạ Hi. ( gà mẹ quốc dân )
Đôi môi nhỏ xinh phát sốt đỏ hồng dính nước, ở dưới đèn lại càng có vẻ càng thêm mê người, Chu Tấn Viêm nghĩ đến nụ hôn thoáng qua trên vòng quay, rung động bị tàn nhẫn cưỡng chế lúc ấy không một chút thông báo lại ngóc đầu lên.
Chu Tấn Viêm hít sâu vài lần mới làm chính mình khôi phục trấn tĩnh, nghiêm túc mà kiên nhẫn đem nước thuốc uy xong, sau đó cẩn thận không chạm đến miệng vết thương của Hạ Hi, ôm lấy cậu đi vào giấc ngủ.
động tác Nam nhân ôm thiếu niên nhẹ như là đối với non mềm chim non, bộ dạng một lớn một nhỏ ôm nhau ngủ yên thế nhưng hài hòa ngoài dự đoán. Cả thế giới bên ngoài hoảng loạn đối mặt với mạt thế riêng gian phòng ngủ giờ phút này lại vô cùng an bình tốt đẹp, trong không khí chậm rãi lưu động hơi thở ấm áp.
thanh âm nhắc nhở của Hệ thống cũng liên tiếp vang lên, "Đinh —, giá trị sủng ái tăng 5 điểm....."
"Đinh, giá trị sủng ái gia tăng 10 điểm......"
Chờ Hạ Hi tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Chu Tấn Viêm ở phòng khách thu thập xong đồ vật, tiến phòng ngủ đã thấy tiểu thiếu chủ ngồi đó, nghe được tiếng cửa mở ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn.
Này biểu tình liền làm Chu Tấn Viêm cảm thấy đau lòng, Chu Tấn Viêm đến gần Hạ Hi, một bên dùng bàn tay sờ lên trán cậu kiểm tra nhiệt độ, một bên hỏi, "Cảm thấy miệng vết thương thế nào? Có nơi nào khó chịu không?"
Tiểu thiếu chủ không trốn tránh cũng không hé răng, như cũ ngơ ngác nhìn hắn. Rõ ràng sớm đã qua thời kì nhi đồng thế nhưng đôi mắt đen trắng phân minh kia lại vẫn mang theo hương vị hài đồng bướng bỉnh cùng thiên chân, tính cách cũng như đứa nhỏ chỉ sống ở tiểu thế giới chính mình, chỉ lo cố chấp bảo hộ thứ bản thân mình coi trọng, không quan tâm đến thế giới xung quanh.
kỳ thật Hạ Hi là đang suy nghĩ về thái độ và ngữ khí của Chu Tấn Viêm.
Thái độ quan tâm cùng lo lắng rõ ràng như vậy, giống như ...có chút không giống với hình tượng tra công, vì sao luôn cảm giác tra công xảy ra vấn đề, chẳng lẽ là mình đang nằm mơ, hoặc là cách mình tỉnh dậy không đúng?
nghĩ như vậy, Hạ Hi nhịn không được nhắm mắt, một lát sau he hé mở mắt dò xét, - tìm một cách thức giấc khác có phải sẽ làm tra công khôi phục bình thường .... phải không?
Chu Tấn Viêm chỉ thấy tiểu thiếu chủ giống như không dám xác nhận gì đó, ngốc nghếch nhắm mắt lại sau đó cẩn thận mở, cảm thấy càng thêm cưng chiều "Tiểu Khê, cậu không phải đang nằm mơ, tôi thực sự đang ở bên cậu."