Cố Bình An bị Mục Vân Sinh dọa sợ, nghĩ nghĩ một lát liền đem chuyện tối qua kể lại một lượt, nhẹ giọng nói, "Tôi cũng không biết hắn ta có liên quan gì đến chuyện này không."
"Cô có thể miêu tả một chút người đó không?"
Cố Bình An nói, "Rất cao, đại khái khoảng 1m90, da đen, đúng rồi, hình như cánh tay có hình xăm."
"Có thấy rõ hình xăm gì không?"
"Không rõ lắm." Cố Bình An nói, khoảng cách lúc đó quá xa, lại là buổi tối, sao có thể thấy được rõ ràng.
Mục Vân Sinh lấy điện thoại ra, đưa một tờ tin tức cho Cố Bình An, "Cô nhìn xem, có phải hắn không?"
"Đúng vậy, đúng đúng, đúng rồi, chính là hắn." Cố Bình An gật đầu, tò mò mà nhìn Mục Vân Sinh, "Anh quen biết hắn?"
Mục Vân Sinh không nói chuyện, trực tiếp lái xe rời đi.
Cố Bình An còn muốn hỏi hắn thêm một ít, người đã không thấy tăm hơi, Cố Bình An hỏi Mục Lăng, "Hoan Hoan là bởi vì anh ta mới bị bắt sao?"
"Mọi chuyện đã rõ ràng rồi còn gì."
"......" Cố Bình An dừng một chút, trừng mắt nhìn Mục Lăng, "Họ Mục mấy người quả nhiên chả có gì tốt đẹp."
"Cố Bình An, em quơ đũa cả nắm là có ý tứ gì?"
"Cái gì mà quơ đũa cả nắm, chuyện rõ như ban ngày đó." Cố Bình An hừ lạnh một tiếng, trong lòng lo lắng cực kỳ, người da đen kia vừa nhìn đã biết không phải người tốt, Hoan Hoan bị hắn bắt cóc, không biết có xảy ra nguy hiểm gì không.
Mục Vân Sinh chọc tới người đáng sợ như vậy, sẽ có biện pháp giải quyết sao?
"Cố Bình An, anh cảnh cáo em, đừng gây chuyện với anh, chuyện ngày hôm qua anh còn chưa tìm em tính sổ đâu." Mục Lăng không thể nhịn được nữa, sáng sớm bị kêu tới, tính tình hắn đã rất thô bạo rồi, Lý Hoan Tình sống chết có quan hệ gì với hắn, Mục Vân Sinh quan tâm chuyện đó, hắn cũng cố mà quan tâm một chút, ai biết lại bị Cố Bình An quơ đũa cả nắm, quả thực không thể nhẫn nhịn.
"Ngày hôm qua có chuyện gì?" Cố Bình An vô tội mà nhìn hắn, "Anh bảo tôi tham dự sự kiện với anh, tôi cũng đã tham dự sự kiện rồi, còn chỗ nào không đúng? Anh bảo tôi đi tiêu tiền, tôi liền đi tiêu tiền, tôi vẫn luôn rất nghe lời, nga, hay chuyện anh nói là tôi quẹt hết thẻ của anh sao? Tôi làm sao biết thẻ của anh lại ít tiền như vậy chứ, trách tôi sao?"
"Cố Bình An!"
"Phùng má giả làm người mập, trách tôi làm gì." Cố Bình An chính là kiêu ngạo kɧıêυ ҡɧí©ɧ, có bản lĩnh thì anh đánh tôi đi a.
"......" Lòng Mục Lăng gào thét muốn đánh người, Cố Bình An người này rõ ràng là cố tình, cô còn có giá trị lợi dụng, hắn thật sự không hiểu được, người phụ nữ khác nhìn thấy hắn, tựa như nhìn thấy quỷ, kính sợ không dám nói nhiều, ít nhất tuyệt đối không dám chọc hắn tức giận, thể hiện tình cảm cũng phải nhìn sắc mặt hắn, chưa bao giờ có tình huống tranh luận cãi nhau, ai cho Cố Bình An lá gan mà cô dám cùng hắn tranh luận, cùng hắn đối nghịch?
Này nha đầu chết tiệt kia ăn định hắn không dám gây khó dễ cho cô như thế phải không?
"Anh không phải rất có bản lĩnh sao?" Cố Bình An nói, "Vậy anh đi tìm Hoan Hoan đi, người trên địa bàn của anh cũng không tìm được, anh cũng quá vô dụng rồi."
Mục Lăng cười, "Cố Bình An, Lý Hoan Tình có chuyện gì đâu có liên quan tới anh, tại sao anh phải đi tìm cô ta?"
"Em trai anh không phải rất khẩn trương hay sao."
"Đó là chuyện của cậu ta, đâu có chuyện gì liên quan tới anh."
"Máu lạnh, vô tình." Cố Bình An nhịn không được chửi, Lý Hoan Tình không thấy, cô nhất thời cũng thật không biết nên tìm ai hỗ trợ, ba cô nhất định sẽ toàn lực đi tìm, Tần Mục cũng sẽ không tiếc hết thảy đào ba tấc đất đi tìm.
Có thể thêm một Mục Lăng đi tìm, cũng coi như là chuyện tốt, ít nhất nhiều thêm một đường hy vọng.
"Em xin anh, anh thật ra có thể suy xét."