“Dương thiếu gia, mắng người có thể, cậu mắng tôi cầm thú, được đó, tôi đối với cậu cũng chưa từng làm việc cầm thú gì, con người của tôi ghét nhất chính là danh bất chính, ngôn bất thuận, cậu vừa nói như thế, tội danh không chứng thực, lòng tôi khó yên a.”
Tiểu thư Dương gia nói lời xin lỗi, “Mục đại, thực sự rất xấu hổ, thực sự rất xin lỗi, em trai tôi thực sự đã uống nhiều rồi, anh đừng chấp nhặt với nó, tôi biết nó có chút hồ đồ rồi.”
“Người coi như hồ đồ, lời cũng không thể nói lung tung, cậu nói tôi ép buộc bà xã của tôi, bà xã, em nói, anh ép buộc em sao?” Mục Lăng hỏi.
Cố Bình An cuối cùng cũng coi như cảm nhận được sự ác độc của Mục Lăng, cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, mà lại ở loại trường hợp này làm khó dễ Dương Sâm, tại sao? Cố Vân cùng Lâm Tú Lan cũng đã tới, cô chẳng qua là người vô tội nằm cũng trúng đạn, Mục Lăng hỏi cô làm cái gì?
Nếu Mục Lăng không kɧıêυ ҡɧí©ɧ Dương Sâm, hắn cũng sẽ không nói khó nghe như vậy a.
“Bà xã, anh ép buộc em sao?” Mục Lăng vô tội hỏi, “Trước khi đính hôn, anh đã nói với em, cửa lớn ở nơi đó, em muốn đi, đi thong thả không tiễn, anh cho em tự do, cũng cho em lựa chọn, hắn lại nói anh ép buộc em, em cảm thấy tội danh này, anh thực có thể gánh nổi sao?”
Cố Vân cùng Lâm Tú Lan đều nhìn cô, hiển nhiên đều là chờ đáp án, Cố Bình An cảm giác mình một chữ cũng không thể nói sai, nói sai rồi, cô thì xong rồi, ba mẹ cũng xong rồi, nhưng mà…. Nếu là nói đúng, Dương Sâm sẽ càng hận cô.
Tiến thoái lưỡng nan.
Mục Lăng tuyệt đối là cố ý.
(Đôi lời của editor: Đăng ở mê đọc truyện, truyện của Tịnh edit bị web khác copy nên giờ Tịnh sẽ cập nhật chương ở mê đọc truyện khá chậm, web cập nhật chương nhanh nhất ở dembuon.vn)
Lý Hoan Tình cau mày, nói nhỏ với Tần Mục, “Mục Lăng chắc chắn là cố ý làm khó dễ Dương Sâm.”
“Nhìn ra rồi.” Giọng Tần Mục ôn hòa, địa vị của Dương Sâm ở Dương gia không có chút nào vững chắc, vốn là Dương gia và Mục gia nước giếng không phạm nước sông, ai cũng không đáng đắc tội ai, bây giờ con cháu Dương gia ngang nhiên ở lễ đính hôn của Mục Lăng, ngang nhiên xúc phạm Mục Lăng, Mục Lăng có làm gì, cũng có thể thông cảm được.
Dầu gì, Dương gia cũng phải đến xin lỗi nhận sai.
Thứ hai, Dương Sâm làm loạn như thế, tiền đồ của hắn ở Dương gia đáng lo, một thiếu gia uống rượu, ăn nói linh tinh, Dương gia sẽ yên tâm như vậy sao?
Không thể không nói, Mục Lăng dụng tâm độc ác.
Chuyện của Cố Bình An, Lý Hoan Tình chưa bao giờ che giấu hắn, cũng từng cùng hắn thảo luận qua làm sao cứu Cố Bình An, nói đi nói lại, đều không có biện pháp nào tốt, cũng hết cách rồi, chỉ có thể làm như thế.
“Độc ác.” Lý Hoan Tình nói, “Bình An đáng thương của tôi.”
Phía bên kia, Mục Lăng không ngừng cười hí hí mà nhìn Cố Bình An, “Bà xã, anh ép buộc em sao?”
“Không có!” Cố Bình An cuối cùng cũng coi như đem hai chữ này nói ra khỏi miệng, đã không dám nhìn tới mắt của Dương Sâm nữa.
Khoảnh khắc như thế Dương Sâm cảm thấy rất nhục nhã, gắt gao cắn răng, lại muốn nói cái gì, lại bị người bên cạnh ngăn cản, Mục Lăng nhìn Dương Sâm, “Dương thiếu gia, tôi niệm tình cậu và vợ chưa cưới cùng học một trường, việc bất hòa này Dương gia các người tự tính toán, nhưng mà, nếu cậu không ở tại chỗ xin lỗi, vậy thì không ổn rồi.”
“Dương Sâm, mau xin lỗi.” Người Dương gia giục Dương Sâm, việc này nếu có thể nói xin lỗi là xong, thì không còn gì tốt hơn, nếu là xin lỗi cũng không được, đó mới là gay go đây, Mục Lăng từ đầu đến cuối chưa từng nửa câu nói xấu Dương Sâm, bọn họ trái lại nghe được Dương Sâm nhục mạ Mục Lăng, về tình về lí, bọn họ đều nên xin lỗi.
Mục Lăng cũng cho lối thoát.
Ngày hôm nay Mục Lăng nói chuyện dễ như vậy, tất cả mọi người đều không nghĩ tới, trong ấn tượng, hắn cũng không phải là người dễ nói chuyện như vậy.
Dương Sâm lạnh lùng nhìn Mục Lăng và Cố Bình An, “Anh làm cái gì, trong lòng anh tự rõ, anh nghĩ tôi xin lỗi sao, nằm mơ đi.”
Hắn xoay người rời đi.