“Có phải ở trường học mọi người đều nói những lời rất khó nghe phải không?”
“Cậu nói xem?”
“Vậy mình càng muốn đi!” Cố Bình An nói, ai cũng cảm thấy làm ra loại chuyện bê bối này, cô nên trốn ở trong nhà, chuyện gì cũng không thể làm, nhưng cô lại cố tình muốn đi học, cái gì nên làm thì vẫn phải làm, cô không thẹn với lương tâm của mình là được, mấy lời gièm pha đó thì có là gì? Cô là Cố Bình An, sợ gì mấy lời đồn đại kia.
Mục Lăng cô cũng không sợ, lời đồn đại kia thì tính là gì?
Cố Bình An vẫn luôn có thói quen ghi nhật ký, ghi lại tâm tình của mình, còn có những chuyện quan trọng, cô lấy sổ nhật ký ra, ghi lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay, hơn nữa còn làm một cái tổng kết.
Cô quyết định gả cho Mục Lăng, nhưng cô vĩnh viễn sẽ không yêu Mục Lăng, cô muốn làm cho hắn yêu cô rồi cô sẽ vứt bỏ hắn, làm hắn cũng nếm thử loại tư vị hối hận không kịp này.
Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không yêu Mục Lăng.
Cô hận hắn.
Mục Lăng, anh tốt nhất đừng có hối hận!
Viết xong nhật ký, Cố Bình An nằm ở trên giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, ba mẹ ở cách vách còn đang cãi nhau, nghe không rõ ràng lắm, cô chán nản nhắm mắt lại, Cố Doanh Doanh gõ nhẹ cửa phòng cô, “Chị, chị ngủ rồi sao?”
“Đang định ngủ, có việc gì sao?” Cố Bình An nhìn Cố Doanh Doanh.
Cố Doanh Doanh nhỏ hơn cô một tuổi, nói thật, cô và Cố Doanh Doanh cũng không phải đặc biệt thân thiết gì, hai người tuổi tác gần nhau, Cố Vân đi công tác quá bận, đều là Lâm Tú Lan nuôi lớn các cô, thứ gì Cố Doanh Doanh có một phần thì cũng có thêm một phần của Cố Bình An, Lâm Tú Lan bất công rõ ràng như vậy, Cố Bình An trời sinh phản cốt, trong lòng vẫn luôn hâm mộ ghen ghét em gái. Cũng vẫn luôn đem mình so sánh với Cố Doanh Doanh, so thành thích học tập, so thư pháp, so dương cầm, so tất cả.
Cho nên, chị em hai người dĩ nhiên sẽ không thật sự thân thiết.
Chỉ là, bình tĩnh mà nhìn lại, tuy Cố Doanh Doanh tính khí có hơi đại tiểu thư, còn lại thì không đến nỗi nào, tâm địa lương thiện, có thứ gì cũng chia sẻ với cô, chỉ là cô càng lớn, càng kiêu ngạo, càng không muốn thân thiết với em gái, dần dần trở nên xa cách.
Cố Doanh Doanh ngồi ở mép giường, “Chị, có phải chị rất buồn phải không?”
“Không có.” Cố Bình An nói, bây giờ cô không buồn một chút nào, bởi vì cô chấp nhận sự thật rồi, cái cô muốn chính là phải làm thế nào để Mục Lăng yêu cô, không phải khổ sở.
“Xin lỗi.”
“Em xin lỗi cái gì, chuyện này có liên quan gì đến em sao?”
“Không phải, lúc nãy mẹ nói chuyện quá khó nghe, em biết chị vẫn luôn không thích em, bởi vì mẹ quá bất công nên chị cũng không muốn thân thiết với em.” Cố Doanh Doanh có chút buồn bã, “Em vẫn luôn muốn gần gũi với chị, chỉ là… em không biết nên làm thế nào.”
Cố Bình An trầm mặc, “Em vĩnh viễn đều là em gái của chị.”
“Có những lời này của chị, em đã yên tâm rồi.” Cố Doanh Doanh nói, máu mủ tình thâm, vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi được, điều cô hâm mộ nhất đó chính là mình có một người chị gái, cho dù chị không thích cô, “Mẹ vừa mới cho em xuất ngoại đi du học, em đã đồng ý với mẹ.”
“Khi nào đi?”
“Trong năm nay sẽ đi, làm xong thủ tục, mùa thu sẽ nhập học, em phải đi đến đó trước làm quen với hoàn cảnh.”
“Chuyện này cũng khá tốt.” Trong lòng Cố Bình An cười lạnh, mẹ thật là bất công, sợ Cố Doanh Doanh bị cuốn vào chuyện này nên đã cho con bé rời đi, thật là làm khó cô, Cố Bình An nói, “Đi sớm một chút.”
Rời nơi thị phi này, có thể khiến em gái thanh tịnh an ổn, cô cũng yên tâm, trong nhà có một người không hạnh phúc là đủ, dù sao còn có em gái cô hạnh phúc.