Mục Lăng nhìn về phía trước con đường, chăm chú suy nghĩ, “Bà xã, còn chưa chơi qua em, đem em đánh đến không thành hình người thì khá là đáng tiếc, em còn có giá trị lợi dụng, thi thể chìm giữa sông thì cũng có chút đáng tiếc, em nói, nên làm sao bây giờ?”
Cố Bình An, “……….”
“Bà xã, về nhà anh liền chơi em, sau đó sẽ đánh em được không?” Mục Lăng thành tâm thỉnh cầu, dáng vẻ hết sức chính nhân quân tử.
Mặt Cố Bình An đều đỏ hết lên, “Mục Lăng, anh thật xấu a, nói chuyện đừng có vô liêm sỉ như vậy được không?”
“Nơi nào vô liêm sỉ? Trên là một động từ a, anh nói có đúng không? Thế nào?”
Cố Bình An giận, đầu óc của cô bị lừa đá nên mới đi đấu võ mồm với Mục Lăng, thật là làm cho cô tức đến nội thương, Cố Bình An vẫn luôn là một cô gái lạc quan thích ứng với mọi hoàn cảnh, đây là lần đầu tiên bị một người chọc tức đến nỗi phong độ đều mất hết.
Quá ghê tởm.
Mục Lăng lại trêu Cố Bình An vài câu, Cố Bình An lười biếng nhắm mắt dưỡng thần, không muốn đáp lại hắn chút nào, lãng phí lời nói.
Đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, Mục Lăng dừng xe lại, nghiêng đầu nhìn Cố Bình An, buổi trưa ánh mặt trời vừa vặn, màu vàng kim nhàn nhạt bao phủ lên trên mặt cô, sợi tóc màu đen nhẹ nhàng lay động, mang theo một mùi hương thoang thoảng sạch sẽ.
Mục Lăng không nhịn được hít sâu, hưởng thụ loại hương thơm sạch sẽ này.
Người phụ nữ bên cạnh đều trang điểm dày đặc, mang theo hương nước hoa, cho dù là người phụ nữ trong lòng hắn thích, cũng hầu như mang theo một luồng nước hoa nhàn nhạt, lần đầu tiên dựa gần một người phụ nữ như vậy, trên người cô lại không có chút mùi hương nhân tạo nào.
Da thịt trắng nỏn, không tỳ vết, dưới ánh sáng rực diễm lệ như vậy, trên mặt cũng không tìm ra một chút tỳ vết nào, chỉ có thể nhìn thấy lông tơ lờ mờ, da dẻ hồng hào, tràn đầy sức sống và trẻ trung.
Buổi tối ngày hôm ấy sắc trời quá đen, Cố Bình An lại đi quá vội vàng, hắn nhìn lầm.
Hắn thu hồi lời nói của hắn.
Sắc đẹp chừng này, hắn không thất vọng chút nào, Cố Bình An so với trong hình, ngoài đời đẹp và trẻ trung hơn rất nhiều, vượt qua mong đợi của hắn.
Mục Lăng cười nhạt, Cố Vân, ông đúng là sinh ra một đứa con gái thật đẹp để trả nợ.
Cho dù Cố Bình An là người chết, bị người khác nhìn chằm chằm như thế, cũng sẽ nhảy ra khỏi quan tài, cô quay đầu qua, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Mục Lăng, “Có phải cảm thấy bản cô nương ta xinh đẹp như hoa, như tiên nữ hạ phàm phải không?”
Mục Lăng chăm chú suy nghĩ, thực sự nghiêm túc, “Không đến mức tiên nữ hạ phàm, nhưng xinh đẹp như hoa thì đúng thật.”
Cố Bình An, “………….”
Đột nhiên được Mục Lăng khen ngợi như thế, cô lập tức cảm thấy toàn thân không thoải mái, Mục Lăng nói, “Sắc đẹp như hoa, chí ích coi như là cảnh đẹp ý vui, phụ nữ mà, giống như một cái bình hoa, làm một cái bình hoa thật đẹp đó chính là thành công của một người phụ nữ.”
Cố Bình An giận, “Chủ nghĩa đàn ông.”
“Ngoài việc sinh con, em có thể làm gì?” Mục Lăng hỏi, phụ nữ đối với Mục đại mà nói, chính là sinh con, làm bình hoa, mang đi ra ngoài để có mặt mũi, còn mặt khác thì không có, một chút tác dụng cũng không có, không thể đánh không thể gϊếŧ, quả thực chính là cây bông trắng.
Cố Bình An, “Cút đi, tôi cảm thấy một người có chỉ số thông minh bình thường cũng không muốn nói chuyện với anh.”
“Ồ, giao lưu với anh đều là loại người có chỉ thông minh nhất, em xác định chỉ số thông minh của em không theo kịp?”
“Bà xã, không sao, anh sẽ không ghét bỏ em.”
Cố Bình An không còn gì để nói.
Tại sao xe chạy chậm như vậy, tại sao giao thông lại tắc như vậy, tại sao cô lại ở trên xe nghe Mục Lăng nói lời vô nghĩa, nói cận thận trầm mặc ít nói tính khí thô bạo đâu? Tính khí thô bạo thiệt, nhưng trầm mặc ít nói đi đâu rồi?
Chó ăn rồi sao?
Thực sự là….. Lý Hoan Tình cậu lại gạt mình!