Siêu Anh Hùng Trong Thế Giới Tưởng Tượng

Chương 27: Khởi hành.

Hai tháng đến thế giới này, sau nhiều biến cố xảy ra, tôi đã học hỏi được nhiều điều: kiến thức, kinh nghiệm và nhiều thứ có ích về thế giới kỳ lạ này. Nếu phải nói thì tôi vẫn không hết ấn tượng trước cái thế giới giống như game này. Nó thật sự khác thường, thậm chí nó khiến tôi phải xem xét lại các vấn đề siêu nhiên. Dĩ nhiên, chuyện đó không phải là ưu tiên hàng đầu lúc này.

Tình hình hiện tại đã lắng xuống đôi chút do nỗ lực xoa dịu của vua Cobra. Nó không đảm bảo hiệu quả 100%, nhưng có còn hơn không. Vì thế, xét theo nhiều mặt, đã đến lúc tôi cần lên đường; chuyến hành trình tìm cách trở về Trái đất giờ mới thực sự bắt đầu.

Chúng tôi được đưa đến đây bằng ma thuật, nên cách khả dĩ nhất để quay trở về cũng là ma thuât. Kế hoạch tương lai của tôi là cày điểm kinh nghiệm, sau đó học ma thuật và tìm hiểu về ma thuật triệu hồi. Tìm cách đảo ngược nó khi đã nắm được nguyên lý hoạt độn, qua đó mở một lối về quê nhà.

Một điều thú vị mà tôi biết là vương quốc Urd không phải là nơi duy nhất có trận đồ ma thuật triệu hồi anh hùng. Rất nhiều nơi có. Một số còn sử dụng được, một số thì không. Và quan trọng là không chỉ mỗi vương quốc Urd triệu hồi anh hùng, ít nhất ba vương quốc khác đã làm như vậy. Bỏ chuyện đó qua một bên, tôi sẽ ưu tiên những nơi chỉ còn là phế tích, không sử dụng được nữa. Thứ nhất là tôi chỉ nghiên cứu các trận đồ trước đã. Thứ hai là số lượng của chúng nhiều hơn nhiều. Cuối cùng, phần lớn những nơi đó bỏ hoang và không có ai canh gác. Sẽ rất bất tiện nếu tôi làm nổ hay phá hỏng một địa điểm triệu hồi quan trọng với một vương quốc nào đó.

Với suy nghĩ này, tôi hướng về phương Bắc giữa mùa đông giá rét, đích đến là đế quốc Naga. Dù siêu cường này không có lấy một lần triệu hồi anh hùng suốt 5 thế kỷ qua, nơi này vẫn sở hữu tới 5 phế tích bị bỏ hoang từ lâu.

-------------------------------------------------

Tôi lên đường sau bữa sáng. Do sự tồn tại của tôi được giấu kín nên chẳng hy vọng gì có người đưa tiễn. Ấy vậy, vẫn có những con người xuất hiện ngoài dự đoán.

"Cảm ơn anh vì đã giúp tôi rất nhiều lần. Tôi chắc chắn sẽ không bao giờ quên lòng tốt của anh. Và dù biết điều này là thừa thãi, nhưng xin anh hãy cẩn thận." Kansoto-kun tốt bụng nhìn tôi như ánh mắt của người em trai tiễn đưa anh nó ra chiến trận vậy. Tôi đâu có đi chết đâu. Có thể chuyến hành trình có hơi nguy hiểm, nhưng tôi đâu có yếu đến nỗi đó.

"Với tư cách là con gái của gia tộc Kimura, tôi thề trên danh nghĩa của gia tộc rằng sẽ trả ơn anh một ngày nào đó." Machiko vẫn không đổi, dù trước hay sau sự kiện. Cô bé là một cô gái mạnh mẽ mà đám nhóc có thể dựa dẫm.

"Chúc... chúc anh lên đường bình... bình an. Hy... hy vọng... chúng chúng... ta sẽ... sớm... sớm... gặp lại..." Cô bé Ayame lại trở lên kỳ lạ. Từ sau vụ tai nạn, tôi đã quan sát thấy cái sự kỳ cục này vài tuần trước. Tôi không có nhiều kinh nghiệm với phụ nữ lắm nên khó mà đối phó với tình huống này. Hơn nữa, một người đàn ông già dặn như tôi, khó mà hiểu được suy nghĩ của những cô cậu tuổi teen được. (Mobius thực chất là gần 40 về mặt tinh thần nên cậu ta vẫn thường nghĩ về bản thân như vậy, mặc dù tuổi sinh lý chỉ là 19 từ khi sang thế giới này).

"Thực lòng mà nói thì ta muốn đi phiêu lưu với cậu hơn." Rinia, cô gái này vẫn tràn đầy năng lượng như mọi khi.

"Rinia-sensei, người không thể nói như vậy được. Người là người đứng đầu đội pháp sư Hoàng gia." Lissvera tỏ ra giận dữ với cách cư xử của thầy cô ấy. Quả thực, nếu Rinia tỏ ra nghiêm túc hơn một chút thì sẽ là người phụ nữ hoàn hảo.

"Đấy, cậu thấy chưa, mấy cục xiềng này sẽ chẳng bao giờ cho ta đi đâu."

"Người..." Lissvera luôn bất lực trước sư phụ cô:"Dù sao thì,... tôi cũng muốn nói lời chào từ biệt tới anh. Không... không phải là tôi quan tâm tới anh ... anh hay gì cả. Chỉ là Rinia-sensei nói rằng tôi cần đi..."

"Con chẳng thật lòng gì cả..." Rinia chẳng bỏ qua bất cứ cơ hội nào trêu chọc cô gái trẻ cả.

"Người... Nếu người nói vậy, thì ngay cả người..."

Tôi đoán mình nên bỏ qua hai người này.

"Ta rất hy vọng được một lần đấu kiếm với cậu, bằng toàn bộ sức lực. Không phải bằng kiếm gỗ, mà là đồ thật. Mà lúc này đâu phải là thời điểm nói như thế. Chúc cậu lên đường may mắn. Hẹn gặp lại cậu sớm. Chắc chắn đến lúc đó, ta sẽ mạnh hơn bây giờ nhiều, Hahahahaha..."

Từ ngày đó đến giờ, Đại hoàng tử Joes luôn tìm đến tôi mỗi khi rảnh dỗi để đấu kiếm. Thực sự, anh ta là kẻ não cơ bắp, cuồng chiến đấu đến tận máu tủy. Dù có bị tôi hạ đo ván cho vài lần, anh ta vẫn không bỏ cuộc. Tôi không biết nên gọi đó là ý chí sắt đá hay ngu ngốc đây. Mà nhìn cái điệu cười kia thì chắc là cái thứ hai rồi. Tôi thật sự lo lắng cho tương lai vương quốc này nếu anh ta kế vị.

Sau tai nạn, Joes không phải người duy nhất đến tìm tôi thương xuyên.

"Vậy là cậu vẫn không đồng ý? Không sao, tôi sẽ đợi câu trả lời lần tới của cậu. Cả đời này, tôi sẽ không chấp nhận bât cứ ai ngoài cậu có thể làm chồng tôi. Tất nhiên, tôi sẵn sàng chấp nhận cả người con gái khác nếu đó là em gái tôi hay Ayame. Phụ hoàng cũng đã đồng ý."

Đại công chúa cũng đều đặn đến chỗ tôi, nhưng không phải chỉ mỗi đấu kiếm như trước đây, mà còn cả lời cầu hôn ngược này. Nó thật sự làm tôi bối rối. Ý tôi là tôi không hề nghĩ rằng mọi thứ lại đi xa đến thế này.

Phản ứng lại câu nói đó đâu chỉ mỗi tôi:

"Nee-sama..."

"Đại,  đại công chúa..."

"Ta thật sự muốn giữ cậu ở lại. Tuy nhiên có vẻ như chỗ của ta không đủ lớn để đôi cánh của cậu có thể tự do bay lượn. Ta thật sự chúc cậu lên đường bình an và ta cũng muốn cậu biết rằng, nơi này luôn chào đón cậu. Con của ta cũng vậy."

"Cha, cả người cũng..."

Vua Cobra là người cuối cùng đưa ra lời từ biệt.

"Cảm ơn mọi người đã tiễn tôi đến tận đây. Mọi người, hãy bảo trọng. Chúng ta sẽ còn gặp lại. Giờ thì tôi đi đây."

Cưỡi trên chú ngựa ô thân thiết, tôi bước qua cánh cổng lớn, tiến về phương Bắc xa xôi, để lại sau lưng kinh đô Cenurd nhộn nhịp, tấp nập thường ngày. Với cây Nodachi và khẩu SCAR-H, vắt chéo thành hình chữ X sau lưng, thanh katana bên hông và bộ Ikon ôm lấy toàn thân, nằm gọn bên trong chiếc áo choàng du hành bình d, tôi vững bước tiến theo con đường rộng và dài đến tận trân trời u ám mây mù. Dù không nhìn, tôi cũng có thể cảm nhận được hình bóng của tám con người đang vẫy tay từ phía sau, mãi cho đến khi Kinh thành Cenurd chỉ còn là một bờ tường xa mờ, lấp ló những ngọn tháp nhọn vươn thẳng lên nền trời xám xịt.

--------------------------------------------------

Chào các bạn, chap này đăng sớm hơn dự kiến vì tôi nghĩ ra cốt truyện cho Vol 2 khá nhanh. Dù sao nó cũng khá ngắn và đơn giản nhưng là sự đánh dấu bước ngoạt khi Mobius rời khỏi cái Kinh đô. Từ đây sẽ có nhiều mô tip quen thuộc của dị giới. Hy vọng các bạn ủng hộ.

Thân,

Yuen.