Kẻ Nắm Giữ - Sự Thông Thái Của Solomon

Chương 119: Chạy bộ.

Không khí vào buổi sáng là không có gì lấy 1 tí chỗ để chê, mặt trăng vẫn còn đang mờ nhạt hiện hữu, mặt trời cũng chỉ mới nhấm nhó lên, những làn sương khói mờ nhạt xuất hiện khắp nơi đang lơ lững trên bầu trời, một thiếu niên đang chạy bộ ở sân trường vào buổi sáng.

Và thiếu niên đó chính là cậu, người đã rời khỏi phòng từ lúc 5h30 để tránh những phiền phức có thể xảy ra khi hai người kia cùng tỉnh dậy, họ có thể gọi đồ ăn ở dưới canteen đem lên nên cậu không cần làm bữa sáng.

Tập thể dục vào buổi sáng trong lành như thế này chẳng có gì phải chê cả, người cậu cũng bắt đầu đổ những mồ hôi, trán cũng vậy, nhưng cậu đang không mặc đồng phục nên cũng chả phải lo lắng gì.

Chạy ở khuôn viên trường, có một bóng hình đã vào được tầm nhìn nửa vời của cậu, một cô gái mặc đồ thể dục đang cầm chai nước uống, trong cô có vẻ khá mệt vì đã đổ mồ hôi.

Cậu chú ý từ khuôn mặt cho đến vóc dáng cô, với mái tóc màu đen, cậu có cảm giác  như mình đã gặp cô ở đâu đó và quả thật, cô là Jinma Anastasia người đã bị cậu đánh bại.

Vừa chậm rãi chạy, cậu vừa đưa mắt tới chỗ cô nhìn, nhưng sau đó cậu nhanh chóng chạy băng qua cô và không để ý nữa vì nếu mắt đối mắt với nhau, thế nào cậu cũng sẽ va phải phiền phức.

"Này, cậu kia."

Và phiền phức đến rồi.

"Có việc?"

Cậu chậm rãi quay người lại đưa đôi mắt nửa vời nhìn cô, cô cũng đáp lại cậu bằng đôi mắt có phần mạnh mẽ và kiên quyết trong đó.

"Tại sao cậu lại nhìn tôi?"

"Khi bắt chợt gặp ai đó ở nơi vắng người, bản năng của mỗi người sẽ tự động nhìn người đó."

"Vậy sao? Tôi cứ nghĩ ánh mắt cậu rất dê tà và định báo cho nhà trường rằng mình vừa bị quấy rối tìиɧ ɖu͙© bằng ánh mắt đấy."

"Thật oan cho tôi."

Nếu ánh mắt của cậu mà là dê tà, thì ánh mắt của những thằng biếи ŧɦái chất làm đống ngoài kia sẽ là dê cụ rồi.

"Nếu không có gì, tôi đi đây."

Nói xong, cậu chạy đi về phía trước mà không quay người lại nhìn cậu, cô cũng không có lấy câu nói nào đáp lại cậu, thay vào đó cô uống thêm 1 ngụm nước rồi đóng chai nước của mình lại bắt đầu chuyến chạy bộ tiếp tục của mình.

Hướng mà cô chạy bộ, cũng chính là hướng mà cậu đang chạy, cho đến khi chạy song song với cậu, cô cất lời khi thấy cậu không mấy quan tâm đến mình.

"Tình cờ nhỉ?"

"Tình cờ thật."

Cả hai vẫn nhìn về phía trước, nơi mà mình chạy bộ chứ không mấy quan tâm lẫn nhau, được một lúc thì cô cất tiếng nói.

"Tôi từ khi bước đến ngôi trường này, tôi chắc chắn rằng mình sẽ là người mạnh nhất trong số các tân học sinh, nhưng có bốn người mà tôi không thể ngờ được."

'Từ khi nào mà cô bắt đầu về chuyện của mình vậy?' Cậu nghĩ trong khi liếc đôi mắt sang nhìn cô, cậu nói.

"Bốn người?"

"Đúng vậy, năm người. Cả năm đều có sức có thể nói là chạm đến tôi, hoặc mạnh hơn tôi. Đầu tiên là Madara Van Reinhard, cậu biết hắn ta đúng chứ?"

"Nói không biết thì cũng không phải. Cậu ta là Thánh Kiếm đời này mà."

"Đúng vậy, Vì thế nên tôi không đánh bại được cậu ta cũng đương nhiên, nhưng với khả năng của tôi, vượt qua cậu ta chỉ là thời gian."

'Cô không cần phải khoe khoang mình giỏi cỡ nào đâu.' Cậu nghĩ, nhưng vẫn im lặng cho cô nói tiếp.

"Người thứ hai là Yokura Prinase."

Cậu nghe cái tên cô cất ra có vẻ khá quen thuộc, nhưng sau một hồi cậu mới nhớ nổi được đó là ai khi tiếp tục nghe cô gái này nói.

"Khả năng sử dụng kiếm kết hợp với các ma thuật mà không cần niệm, đúng thật là các ma thuật buff đó thì có người có thể không cần niệm vẫn làm được, nhưng ở cái độ tuổi này, vẫn chưa phải là độ tuổi để người khác có thể dạy đến mức đó."

Chỉ có hai điều, một là Prinase đã tập luyện rất lâu từ nhỏ, hoặc cô có [Vô Niệm], và cậu chắc chắn cô đã luyện tập từ nhỏ khi nhớ lại khoảng khắc mình Thẩm Định cô.

----- Đó là một thiên tài.

----- Không phải thiên tài gì cả, mà là thiên tài của thiên tài và là thiên tài nổ lực.

Lúc đó cậu đã suy nghĩ như vậy, cô gái đó có thứ gì đó khác với những người toàn lại, vì vậy cậu rất cẩn trọng với cô ta.

"Người thứ ba là Owari Hibi."

Cái tên em gái mình cất lên, nó khiến cậu có chút chau mày nhìn cô, cô nói tiếp.

"Cái khả năng đọc ma thuật lẫn tình huống như vậy là sao chứ? Là một thiên tài ma thuật chắc rồi, thậm chí khả năng né đòn hay tận suy lợi thế, suy nghĩ trong khi đối đầu với một cận chiến, cứ như cô ta đã trải qua một cuộc đối đầu với cận chiến ở quá khứ vậy."

Đúng như cô nói, cậu đã nhiều làm yêu cầu Zin đấu với Hibi hết sức mình, kết quả lúc đầu là Hibi chỉ có thể phòng thủ chứ không thể niệm ma thuật nữa. Nhưng sau những năm tháng cậu rèn luyện, bấy giờ Hibi có thể đánh tay đôi với cận chiến một cách dễ dàng, nhưng Hibi vẫn chưa phải là đối thủ so với cô gái đang chạy bộ cùng cậu, trước khi Hibi niệm, cô gái này đã ở phía sau lưng rồi, nhưng cậu vẫn tin Hibi thắng bởi một số lý do.

Hibi đã cố gắng rất tốt, với ý niệm anh mình là một thần đồng, cô không thể để mình là nỗi nhục và gánh nặng của anh mình được, đó cũng là lý do cô đã rất cố gắng để sánh vai cùng với anh mình, để có được cái ngày hôm nay.

"Vậy, người thứ tư?"

Cậu hỏi cô sau khi cô hoàn thành xong lời tán dương pha lẫn chút bực bội dành cho Hibi.

"Ừm.. Người thứ tư à?"

Nhịp điệu chạy của cô bắt đầu chậm lại, cậu cũng bắt đầu trở nên chậm hơn. Những con gió buổi sáng lướt nhẹ qua cả hai, những đám mây vẫn đang che khuất bầu trời, hay có lẽ do thời tiết hôm nay không được tốt? Cậu chẳng biết được, thứ cậu biết là

Tay cậu đã chảy máu khi đỡ một con dao từ cô gái này đâm tới cái hông của cậu.

"Phản xạ nhanh đấy, quả nhiên cậu rất mạnh."

Giọng nói của cô gái kế bên cậu nói lên, đôi mắt cô liếc nhìn sang phần hông của cậu, nơi đang có cánh tay chặn cây dao găm lại.

"Không. Tôi chỉ là một thiếu niên sống vì một mục đích thôi."

"Chúng ta thật tình cờ nhỉ?."

"Đúng vậy, thật tình cờ, tôi chỉ định với tay lấy chai nước cô đang cầm thôi đấy, xem tôi nhận được gì nào?."

Cuộc trò chuyện vẫn bình thản xảy ra thậm chí có pha lẫn tí nhí nhỏm, cả hai đưa đôi mắt liếc nhìn nhau, một bên với đôi mắt thờ ơ, một bên với đôi mắt e dè có đôi chút ửng đỏ, có lẽ do trời nắng khiến cô say nắng, hay do cô đang say nắng thiếu niên kế bên? hay đơn giản là cô chỉ vui khi đâm người khác thôi?

"Nhắc mới nhớ, cô tên gì?"

Sau câu nói của cậu, con dao tưởng chừng đã được cô cất vào, lại một lần nữa đâm vào hông cậu.