Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 370

Dựa theo những gì trong tiểu thuyết, quầng sáng bảy màu là cửa vào/cửa ra của thế giới này. Mà quầng sáng màu sắc khác nhau sẽ liên kết với đại lục có thuộc tính khác nhau. Đồng thời, mỗi canh giờ, những quầng sáng này sẽ biến hóa. Nếu ai may mắn, nói không chừng qua vài lần xuyên qua quầng sáng là có thể đến Trung Tâm Thành.

Trái lại, nếu xui xẻo thì có thể phải lòng vòng ở bên ngoài.

Từ Tử Nham không lãng phí thời gian, trực tiếp kéo Từ Tử Dung bước vào quầng sáng. Nói theo cách thông thường thì mỗi lần xuyên qua quầng sáng sẽ tiến vào đại lục lớn hơn đại lục cũ một chút, trên cơ bản không xem là nhầm đường. Càng đi vào khu vực trung tâm, diện tích đại lục càng lớn, chỉ cần quan sát cẩn thận một chút sẽ không lâm vào nguy hiểm vì lạc đường.

Trong khoảnh khắc xuyên qua quầng sáng, Từ Tử Nham chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng ập vào mặt.

Khắp nơi trên mảnh đại lục này là núi lửa phun trào, dung nham chảy cuồn cuộn trên mặt đất, cả mảnh đại lục không nhìn thấy chút màu xanh.

"Quả nhiên là đại lục thuộc tính hỏa." Từ Tử Nham tùy ý nhìn ra xa một chút, cũng không có nhìn thấy đại lục nào bên cạnh.

Vận khí bọn họ không tồi, khối đại lục thuộc tính hỏa này so với khối đại lục bọn họ đứng vừa rồi lớn hơn gấp mười lần, chỉ cần tiếp tục đi như vậy, rất nhanh có thể tìm thấy trung tâm thành của thế giới toái lục.

Mảnh đại lục thuộc tính hỏa này tuy rằng diện tích rất lớn, nhưng yêu thú sinh sống ở đây thực lực cũng không mạnh, so với Viêm Ma Ngục Cảnh bọn họ gặp trước kia còn kém một tầng.

Hai người tản bộ một vòng, chỉ có một con thằn lằn lửa đứng ở xa nhìn thấy bọn họ thì lập tức chui vào dung nham, căn bản không có can đảm ngoi đầu ra.

Đã không có yêu thú nguy hiểm, yêu cầu duy nhất bây giờ là nhanh chóng tìm được quầng sáng thông qua đại lục tiếp theo.

Bởi vì không biết quầng sáng ở nơi nào, hai người đành phải tách ra hành động, ước định sau khi tìm được quầng sáng liền dùng huyết khế báo tin.

Ước chừng nửa ngày sau, hai người lần thứ hai hai người hội hộp ở vị trí khởi đầu, mặt Từ Tử Nham ngưng trọng, mà Từ Tử Dung cũng toát lên vài phần nghi hoặc.

"Sao lại tìm không thấy?" Từ Tử Nham vuốt cằm lầu bầu.

Anh cùng Từ Tử Dung chia ra hai đường, cơ hồ đã bới tung toàn bộ đại lục, tuy nói diện tích đại lục này lớn hơn cái trước kia rất nhiều, nhưng cũng không đến mức làm cho hai người bọn họ bỏ qua một quầng sáng phi thường rõ ràng như vậy.

"Hay là, đại lục này không có quầng sáng khác?" Từ Tử Dung nhíu mày hỏi.

"Hẳn là không thể nào...." Từ Tử Nham không quá chắc chắn, tiểu thuyết Bạch Hoa là một đường thuận lợi, chỉ trải qua bảy tám mảnh đại lục liền đến trung tâm thành, thời điểm đến phiên anh sao ngay cả đường cũng không tìm thấy?

"Đi tìm thêm lần nữa." Từ Tử Dung thực bất đắc dĩ, gặp phải loại chuyện này cũng thật xui xẻo, thật sự không được thì phải trở về đại lục trước đó, sau đó lại đợi quầng sáng tiếp theo xuất hiện.

Hai người trao đổi vị trí, đi thăm dò hướng lúc nãy đối phương đã đi, lại qua hơn nửa ngày, hai người gặp mặt lần nữa, phi thường ăn ý lắc đầu.

"Không có khả năng a!" Từ Tử Nham nhịn không được gãi đầu. Chẳng lẽ đại lục thứ nhất mình đi thế nhưng là ngõ cụt? Này cũng quá xui xẻo đi?

Phốc?

Bong bóng trong dòng dung nham nổ tanh tách dẫn tới sự chú ý của Từ Tử Nham. Anh xoay người, cảm thấy không ổn cho lắm.

"Ui, Từ đạo hữu, đã lâu không gặp a." Thiên Nhạc Đạo Quân chật vật từ trong hồ dung nham bò lên, thoạt nhìn tựa hồ đã trải qua một hồi đại chiến.

"Thiên Nhạc đạo hữu?" Từ Tử Nham trợn tròn mắt, ta hoa mắt đi, không phải đâu, như thế nào lại gặp tên xà tinh bệnh này?

"Đúng vậy, thật đúng là có duyên a." Thiên Nhạc Đạo Quân cười tao nhã, lắc lắc tay, đem tro bụi dung nham trên người phủi xuống.

"Ách.... Ngươi đây là....." Từ Tử Nham đánh giá trên dưới hắn một phen, tuy rằng nhìn đối phương thật chật vật, nhưng trên người không có vết thương, nhìn dáng vẻ hẳn là bị thứ gì đó đuổi gϊếŧ, nhưng hân chạy trốn nhanh nên không có việc gì.

"Kỳ thật cũng không có gì..... Chỉ là vận khí không tốt, gặp phải một đám Bạo Thực Quy." Thiên Nhạc không chút để ý nói.

Từ Tử Nham tức khắc hoảng sợ, Bạo Thực Quy này chính là yêu thú hung tàn có tiếng ở Tu Chân giới, mỗi một con đều có tu vi Kim Đan không nói, con đầu đàn có thực lực có thể so với tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Hố cha nhất chính là, loại yêu thú này rõ ràng được gọi là quy (rùa), có lực phòng ngự siêu mạnh chưa tính, cố tình còn chạy trốn bay nhanh, răng nhọn, quả thực làm người ta muốn khóc.

Cho dù là Từ Tử Nham khi gặp được yêu thú này cũng chỉ có thể chật vật chạy trốn, Thiên Nhạc Đạo Quân có thể dưới trảo của "một đám" Bạo Thực Quy chạy trốn được, đủ thấy hắn đã cày max cấp ở phương diện này.

Từ Tử Nham thực đau đầu, bản thân tìm không được đường còn chưa tính, lại có thêm một đồng đội xà tinh bệnh.

Không sai, Thiên Nhạc Đạo Quân lại da mặt dày muốn tổ đội với Từ Tử Nham, thật ra Từ Tử Nham muốn cự tuyệt, nhưng thế giới Toái Nham tương đối phong bế, muốn ném cái tên xà tinh bệnh này lại khó hơn so với bên ngoài.

Rơi vào đường cùng, anh chỉ có thể bóp mũi nhận cái đồng đội này, sau đó hy vọng trong khoảng thời gian ngắn này không cần xà tinh bệnh phát bệnh..... _(:3” ∠)_

Bởi vì mảnh đại lục này có núi lửa bùng nổ, cho nên ngay cả Từ Tử Nham cũng không nghĩ tới, quầng sáng thông qua đại lục tiếp theo lại bị bao phủ phía dưới dung nham.

Vốn dĩ tìm được đường ra khiến người cao hứng, nhưng nếu đằng sau đường ra có một đám Bạo Thực Quy tàn bạo — — cái đáp án này thật không thể khiến cho người cao hứng......

Rơi vào đường cùng, ba người bọn họ đành phải quay trở về đại lục đầu tiên Từ Tử Nham tiến vào, ngồi đợi hai canh giờ, quầng sáng màu đỏ liền biến thành màu lam, lúc này ba người mới cẩn thận chui vào.

Sau khi đi vào, Từ Tử Nham: = □ = ngọa tào! Này không khoa học! Đại lục hệ thủy đâu? Một ngọn núi tuyết lớn như này là ý gì?

Đúng vậy, quầng sáng này tuy rằng màu lam, nhưng phiến đại lục này cũng không phải thế giới biển xanh như bọn Từ Tử Nham phỏng đoán.

Nói chính xác hơn, nơi này là một hòn đảo trôi nổi có một ngọn núi tuyết cực lớn. Bên ngoài đảo nhỏ miễn cưỡng có chút màu xanh lá, nhưng trung tâm đảo chỉ có một ngọn núi tuyết thật to.

Bông tuyết rơi lả tả lả tả trên mặt mọi người, bị tia lạnh lẽo kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làm tinh thần người ta chấn động.

"Không tồi." Thiên Nhạc Đạo Quân vuốt cằm nói: "Nơi này so với mấy thế giới ta vừa đi qua thì tốt hơn nhiều."

"Vậy thì chưa chắc." Từ Tử Dung cau mày, vươn tay chỉ đến hướng cách đó không xa.

Vừa tiến vào thế giới này, mọi người liền bị ngọn núi tuyết ở trung tâm hòn đảo hấp dẫn lực chú ý, bởi vậy ngoại trừ Từ Tử Dung thì không ai phát hiện nơi cách xa ngọn núi tuyết lộ ra một góc áo màu nâu.

Mấy người đi qua, thi thể huyết thú dưới lớp tuyết bị Từ Tử Dung đào ra, nhìn quần áo thì dường như đây là một tu sĩ Kim Đan bọn họ đã gặp trên đảo.

"Xem ra đảo này cũng không bình yên." Từ Tử Nham kiểm tra thi thể, sắc mặt ngưng trọng.

Thi thể có vết thương trí mạng ngay cổ, người nọ ra tay sạch sẽ lưu loát, tuyệt đối là một kiếm mất mạng. Chỉ là Từ Tử Nham có chút nghĩ không ra, trong khi tu sĩ chiến đấu, phần lớn đều đánh nhau bằng pháp thuật, cho dù là kiếm tu cũng đều sử dụng kiếm ý, kiếm khí, còn hoàn toàn dùng vũ khí cắt đứt yết hầu như thi thể này thật đúng là hiếm thấy.

"Người này là tự sát." Thiên Nhạc ở một bên quan sát hồi lâu, đột nhiên nói.

"Cái gì?" Từ Tử Nham chấn động.

Tu chân là gì? Đó chính là con đường nghịch thiên.

Tìm kiếm đại đạo, cầu được trường sinh là mục tiêu cuối cùng của mỗi tu sĩ.

Tự sát chính là đi ngược lại với tu chân, căn bản sẽ không có tu sĩ nào làm như vậy!

Lại nói, cho dù thật sự có tu sĩ luẩn quẩn trong lòng, muốn tìm kiếm giải thoát thì cũng nên tìm một hang động yên tĩnh tự sát. Tự sát trong khi đang tầm bảo? Chuyện này là không thể nào.

"Không sai, người này chắc chắn đã tự sát." Thiên Nhạc nhíu mày: "Có thể khiến một Kim Đan kỳ giơ kiếm tự sát.... Cần phải thật cẩn thận, chỉ sợ yêu thú nơi này sử dụng ảo giác đã đạt tới trình độ không thể tưởng tượng nổi."

"Đúng là không ổn." Từ Tử Nham trầm mặt, mặc cho ai nghe được tin này cũng đều sẽ không có sắc mặt tốt.

Ảo giác tuyệt đối là một chiêu thức khó lòng phòng bị, đáng sợ nhất chính là, nếu như tình huống Thiên Nhạc Đạo Quân suy đoán là thật, như vậy nơi hiện tại bọn họ thấy cũng rất có khả năng là ảo ảnh do địch nhân chế tạo.

Ngẫm lại xem, rõ ràng có tu vi cao siêu, nhưng ngay cả mặt địch nhân cũng không thấy được, còn có phương thức chiến đấu nào nghẹn khuất hơn so với cái này?

"Ngươi nói..... Mấy cái chúng ta nhìn thấy bây giờ, cũng là ảo cảnh sao?" Từ Tử Nham bất đắc dĩ hỏi.

Thiên Nhạc Đạo Quân trầm ngâm một chút, lắc đầu: "Hẳn là không phải. Trong ấn tượng của ta, không có yêu thú nào có thể tạo ra ảo cảnh cường đại như thế."

"Vậy tên này......" Là chuyện như thế nào? Từ Tử Nham nhìn cỗ thi thể bĩu môi.

Thiên Nhạc Đạo Quân liếc thi thể kia một cái, sau đó trợn trắng mắt: "Ngươi đừng quên, hắn mới có Kim Đan kỳ, nếu như trên đảo có yêu thú Nguyên Anh chuyên về ảo giác, hắn trúng chiêu cũng không có gì kỳ quái."

Từ Tử Nham:...... Đậu má, nhất thời quên chính mình là tu sĩ Nguyên Anh.

"Ca ca......" Từ Tử Dung từ lúc bắt đầu vẫn luôn bảo trì trầm mặc đột nhiên lôi kéo tay áo ca ca.

"Ân?"

"Ta nghĩ, ta biết yêu thú nơi này." Từ Tử Dung khóe miệng hơi nhếch: "Là Tuyết Yêu."

"Tuyết Yêu?" Từ Tử Nham ngẩn ra, sau đó nhanh chóng tìm lại các tin tức liên quan đến Tuyết Yêu trong đầu, nhưng anh đọc được trong bách khoa toàn thư thì chỉ thấy nói Tuyết Yêu là một yêu thú bình thường, ngoại hình có chút giống u hồn, tuy rằng có thể tạo ra chút ảo ảnh, nhưng nếu nói nó ảo giác mạnh đến nỗi khiến một tu sĩ Kim Đan kỳ tự sát, đây tuyệt đối là nói bậy.

Từ Tử Nham nghi hoặc nhìn Từ Tử Dung, Từ Tử Dung hơi mỉm cười với anh.

Ngược lại Thiên Nhạc bên cạnh bừng tỉnh đại ngộ nói: "Không sai! Hoàn cảnh này, ảo thuật cường đại này, chắc chắn là Tuyết Nữ Yêu sau khi tiến giai."

Từ Tử Nham xoay mặt đi, đột nhiên cảm giác chính mình giống như cái học tra này tuyệt đối là ảo giác của anh đúng không!

Từ Tử Dung liếc mắt nhìn Thiên Nhạc Đạo Quân, tựa hồ có chút thưởng thức hắn học thức uyên bác.

Thiên Nhạc Đạo Quân hơi mỉm cười với y.

Từ Tử Nham:......

Đậu má! Vì cái gì hai tên xà tinh bệnh này lại ở chung tốt như vậy!

"Nếu là Tuyết Nữ Yêu, vậy không cần lo lắng." Thiên Nhạc Đạo Quân sờ sờ cằm: "Tuyết Nữ Yêu tuy rằng ảo thuật tinh tuyệt, nhưng bản tính hiền lành, chỉ cần chúng ta không chọc nó, nó cũng sẽ không làm gì chúng ta."