Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 354

CHƯƠNG 354

Vô Trần Đạo Quân gật gật đầu, ông vẫn là tương đối tín nhiệm Từ Tử Nham, hơn nữa thực lực của anh cũng đủ để nhận được tín nhiệm của ông

Lại nói..... Ông liếc mắt nhìn Từ Tử Dung trước sau an tĩnh đứng ở sau lưng Từ Tử Nham, yên lặng bĩu môi, có một tiểu hồ ly tinh như vậy ở bên người anh, ông sẽ không tin có người có thể đồng thời lừa gạt được hai người này.

Vô Trần Đạo Quân vung tay, chuyện này quyết định như vậy.

Chẳng qua người được chọn chấp hành nhiệm vụ này còn cần phải lựa chọn, rốt cuộc đây là nhiệm vụ thâm nhập động địch, một người làm không tốt thì cả đám sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa bởi vì nhiệm vụ lần này có tầm quan trọng, người được lựa chọn cần độ đáng tin tuyệt đối.

Thám tử ma tộc cũng không phải là ăn chay, tu sĩ nhân tộc có thể thám thính được tin tức ma tộc, như vậy ma tộc cũng có thể sắp xếp gian tế vào trong nhân tộc.

Đặc biệt là gần đây Lưu Quang Tông quảng khai sơn môn, thu lưu rất nhiều tu sĩ, tuy rằng tiến hành rồi một ít thô ráp phân biệt, nhưng ai cũng không dám bảo đảm những người này bên trong hay không có Ma tộc thám tử.

Cho nên vô luận là lựa chọn nhiệm vụ chấp hành người vẫn là nghiên cứu mai phục kế hoạch, đều cần thiết thận chi lại thận, tránh cho Ma tộc trước tiên phát hiện, thậm chí trái lại phục kích bọn họ.

Trải qua mấy ngày thảo luận, cuối cùng quyết định, trừ Từ Tử Nham cùng Từ Tử Dung đang ở bên ngoài, trong Lưu Quang Tông sẽ phái ra kiếm tu Hóa Thần mạnh nhất, đồng thời Đằng Lan Vực cùng Thiên Vũ Tông phái ra một tu sĩ Nguyên Anh.

Bốn Nguyên Anh, một Hóa Thần, tổ hợp phải nói là phi thường kinh người. Nhưng đối với nhiệm vụ thâm nhập địch huyệt mà nói, nguy cơ mạo hiểm lại vẫn như cũ.

Ma nhân kia cũng có nói, Vực Không Thạch kia được bảo vệ bởi một Ma tộc Hóa Thần, muốn dưới tình huống không kinh động đến gã lấy đi Vực Không Thạch, tuyệt đối là một chuyện có độ khó cực cao.

Sở dĩ mang theo một tu sĩ Hóa Thần là bởi hy vọng ở thời điểm phát sinh chuyện ngoài ý muốn, hắn có thể giữ chân Ma tộc Hóa Thần, không cầu có thể gϊếŧ gã, chỉ cần kéo dài thời gian để các tu sĩ Nguyên Anh khác có thể chạy trốn là được.

Nói chung, tu sĩ Hóa Thần rất ít người ngã xuống, bởi vì bọn họ đã lý giải pháp tắc thiên địa đã tới trình độ cực cao, cho dù đánh không lại, dưới tình huống thực lực ngang nhau đối phương cũng rất khó giữ lại bọn họ, cho nên trừ phi là quyết đấu không chết không ngừng, nếu không có rất ít tu sĩ Hóa Thần sẽ lấy cái chết đánh cược.

Bọn họ đối với tu sĩ bình thường mà nói chính là một loại uy hϊếp, giống với đầu đạn hạt nhân ở thế giới hiện đại, hai hên đều phải có, nhưng ai cũng sẽ không dễ lấy ra sử dụng.

Ba ngày sau, một buổi tối không trăng gió lớn, một hàng năm người xuất phát......

Nguyên bản Từ Tử Nham định cưỡi Xuyên Vân Toa, bất quá anh rõ ràng coi thường năng lực tu sĩ Hóa Thần.

Chỉ thấy vị tu sĩ Hóa Thần Lưu Quang Tông cười ôn hòa với bọn họ, từ trong tay áo lấy ra một quyển — —

"Không cần phản kháng." Âm thanh ôn hòa trầm thấp vang lên bên tai, Từ Tử Nham còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy không gian chung quanh dao động một trận, lúc sau....... Bọn họ đã tới căn cứ của Ma tộc — — bên ngoài Trụy Tinh Thành

Từ Tử Nham: = □ = vậy cũng được hả, sư tổ ta hảo sùng bái ngài, tốc độ như vậy, tuyệt đối là chạy trốn vô địch đi!!

“Ha hả!” Vị sư tổ Hóa Thần kia phảng phất nghe được tiếng lòng Từ Tử Nham, nhịn không được phát ra tiếng cười trầm thấp.

Thân làm chiến lực tối cao của Huyền Vũ Vực, ngày xưa hắn bế quan một chút chính là mấy trăm năm, hiện giờ nhìn thấy một đệ tử có tiềm lực như vậy hơn nữa còn rất thú vị, khó tránh khỏi thấy cái mình thích là thèm.

Hắn từ trên người lấy ra hai thanh phi kiếm lấp lánh ngân quang, đưa cho Từ Tử Nham: "Cầm đi chơi đi, sư thúc đã lâu không xuất quan, cũng không biết Lưu Quang Tông ta lại có đệ tử xuất sắc như thế, này là lễ gặp mặt cũng tạm được."

Từ Tử Nham tiếp nhận hai thanh phi kiếm pháp bảo thượng phẩm, da mặt run rẩy một trận.

Quả nhiên có sư môn che chở thật tốt a, sư thúc Hóa Thần tùy tiện mở miệng liền tặng hai thanh phi kiếm pháp bảo. Nhớ trước đây, Cực Quang của anh bất quá cũng mới là pháp bảo trung phẩm, kia cũng là anh vận khí tốt nên lấy được, hiện giờ thế nhưng tùy tùy tiện tiện là có thể lấy được pháp bảo thượng phẩm.......

Từ Tử Nham cảm tạ sư thúc, lấy một thanh phi kiếm trong đó đưa cho Từ Tử Dung, một thanh khác thì bị anh bỏ vào bên trong Phương Cách.

Cũng không phải anh không muốn tiếp thu ý tốt của sư thúc, thật sự là hiện giờ đan điền có quá nhiều khách, hai thanh phi kiếm này tuy là pháp bảo thượng phẩm, bất quá khá ở chỗ nguyên liệu tương đối trân quý, nhưng bàn về linh tính, kém xa mấy thứ trong đan điền anh.

Lại nói, có Đấu Chiến Thắng Thanh siêu cấp bênh vực người mình — Tử Tiêu Thần Lôi ở, địa vị Cực Quang chính là không gì phá nổi, nhưng anh cũng không muốn lãng phí thanh kiếm tốt thế này — — ân, ít nhất anh không cần cũng có thể dùng để tặng người!

Đúng rồi, phi kiếm của Tả Thâm dùng trông thật bình thường, lần này trở về Vân Tiêu Thành sẽ đem phi kiếm này cho hắn!

(Tả Thâm rơi lệ đầy mặt: Khó có được chủ nhân có thể chủ động nhớ đến ta một lần, đời này của ta thật đáng giá......)

Một hàng năm người, các tu sĩ Hóa Thần đều cao thượng, loại việc nhỏ như đi liên lạc với ma nhân này tự nhiên không thể làm hắn ra mặt, mà tu sĩ Thiên Vũ Tông cùng Đằng Lan Vực nhưng thật ra tính tình khá tốt, ngặt nỗi ma nhân kia chưa chắc tin tưởng bọn họ.

Cuối cùng, nhiệm vụ liên lạc với ma nhân vẫn rơi xuống đầu Từ Tử Nham.

Cũng may tu sĩ Nguyên Anh muốn lẻn vào Trụy Tinh Thành cũng tương đối dễ dàng, rốt cuộc quan chỉ huy Ma tộc cùng cao giai Ma tộc đều ở trung tâm Trụy Tinh Thành, cư trú tại phụ cận tường thành đều là một ít Ma tộc cấp thấp, căn bản nhìn không thấu ảo thuật của tu sĩ Nguyên Anh.

Trên đường tuy rằng cũng có một ít Ma tộc lui tới, nhưng chỉ cần tốn một ít tâm tư, một tờ ẩn thân phù kết hợp với Phương Cách quân cũng đủ để Từ Tử Nham gây sóng gió ở trong thành.

Lúc trước bọn họ cùng ma nhân kia đã ước định xong, chỉ cần Từ Tử Nham đặt một cục đá hình ngũ giác ở nơi nào đó trong thành, như vậy buổi tối ngày hôm sau, ma nhân kia sẽ lén chuồn ra thành gặp mặt bọn họ.

Từ Tử Nham hoàn thành nhiệm vụ mà không tốn chút sức, ngắn ngủn nửa canh giờ liền an toàn từ bên trong thành ra ngoài.

Mọi người tính toán tìm một chỗ nghỉ an tĩnh, đợi Từ Tử Dung bố trí một cái trận pháp ẩn thân, sau đó thì lẳng lặng chờ trời tối.

Thời gian rảnh còn nhiều, Từ Tử Nham còn không quên hướng vị tu sĩ Hóa Thần lãnh giáo một ít vấn đề về phương diện tu luyện, tuy rằng vị tu sĩ Hóa Thần tu vi cao thâm, nhưng lại ngoài dự đoán đó chỉ là vỏ bọc, ông giảng thuật kỹ càng tỉ mỉ một ít chuyện anh hiểu được.

Được một vị tu sĩ Hóa Thần chỉ đạo mình tu luyện, cơ hội như vậy tuyệt đối là lông phượng sừng lân, tu sĩ Nguyên anh của Lưu Quang Tông cùng Đằng Lan Vực cũng là dựng lỗ tai lên nghe lén.

Vì ngại thân phận bọn họ, hai người bọn họ ngượng ngùng da mặt dày lãnh giáo vị Thanh Bình lão tổ kia, bất quá nhờ Từ Tử Nham đặt câu hỏi, hai người bọn họ cũng hiểu được không ít, thậm chí tu vi đình trệ đã lâu cũng có một tia buông lỏng.

Hai người liếc nhau, đều lộ ra vẻ mặt vui mừng, bọn họ mắt nhìn Từ Tử Nham lộ ra cảm kích, hôm nay nếu không có Từ Tử Nham hỏi, hai người bọn họ tuyệt đối sẽ không thu hoạch được điều này, bởi vậy, hai người ở trong lòng ghi nhớ phần ân tình này.

Từ Tử Nham nhận thấy ánh mắt thiện ý của hai người, cũng mỉm cười gật gật đầu. Hữu nghị với tu sĩ Nguyên Anh trước nay đều không ngại nhiều!

Mắt thấy sắc trời dần dần thay đổi, Từ Tử Nham đứng lên hoạt động thân thể theo thói quen. Anh xa xa ngắm nhìn Trụy Tinh Thành, nơi này đã từng là một mảnh cõi yên vui của tu sĩ, bởi vì sau lưng là núi, yêu thú cùng linh thảo trong núi đã từng làm cho vô số các tu sĩ xua như xua vịt.

Nhưng hôm nay, trải qua mấy trăm năm, cổ thành lại biến thành đại doanh Ma tộc, cát đá trên tường thành vốn trắng tinh, giờ lại mọc lên một tầng tiểu thảo màu lục đậm.

Hoặc là nói..... Lấy Trụy Tinh Thành làm trung tâm, trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh, toàn bộ đều là loại thảo đặc thù Uẩn Ma Thảo này.

Loại tiểu thảo này là đặc sản ở Ma vực, chúng sinh trưởng cực nhanh, chỉ cần gieo hạt giống xuống, chờ thời gian một tháng liền có thể trưởng thành nảy mầm, không ngừng hấp thu linh lực trong không khí, đem nó chuyển hóa thành ma lực.

Mỗi khi Ma tộc xâm nhập một vực nào đó, trước tiên đều sẽ trồng đầy Uẩn Ma Thảo ở trong phạm vi khống chế của chúng, mà theo phạm vi khống chế của chúng càng ngày càng rộng, Uẩn Ma Thảo cũng bắt đầu sinh ra ma khí xâm nhập toàn bộ vực, một vực vốn là linh khí làm chủ lại bị cải tiến thành một vực lấy ma khí làm chủ, thế nên cũng chỉ có thể cố thích ứng sinh hoạt của Ma tộc.

Hiện giờ diện tích Huyền Vũ Vực bị Ma tộc khống chế không tính là lớn, bởi vậy ảnh hưởng của Uẩn Ma Thảo không lớn là bao, đại đa số khu vực đều là linh khí làm chủ, chỉ có Trụy Tinh Thành này là trung tâm gieo trồng Uẩn Ma Thảo, tuy rằng mắt thường nhìn không thấy, nhưng Từ Tử Nham lại có thể cảm giác được linh lực ẩn chứa trong không khí, ít nhất so với Vân Tiêu Thành bên kia thiếu đến một nửa.

Nói cách khác, dưới hoàn cảnh như vậy, các tu sĩ ra chiêu số rất có thể sẽ bị ma khí ảnh hưởng mà hiệu quả giảm bớt, trái lại, chiêu thức Ma tộc lại có thể được phóng đại, này đối với bọn họ, không thể nghi ngờ là một tin tức xấu.

Việc duy nhất đáng để ăn mừng chính là, lúc trước Vô Trần Đạo Quân cũng đã đoán trước được kết quả này, cho nên mới cố ý phái kiếm tu bên Lưu Quang Tông tới, mà hai tu sĩ Đằng Lan Vực kia cũng là kiếm tu giống Lưu Quang Tông.

Ở dưới hoàn cảnh này, chỉ có kiếm tu là chịu ảnh hưởng nhỏ nhất, còn lại là Từ Tử Nham, bởi vì anh đã tiếp xúc với ma nhân, lập tâm ma thề cũng là anh, vì để tránh chuyện ngoài ý muốn cho nên anh cũng được phái đến đây.

"Có người tới." Thanh Bình lão tổ từ trong nhập định tỉnh lại, kiếm quang sắc bén chợt lóe trong mắt ông, ngay sau đó khôi phục bình tĩnh.

"Kia là ma nhân?" Từ Tử Nham hỏi.

Thanh Bình lão tổ tinh tế phân biệt: "Tu vi Nguyên Anh, như là vô tình ra ngoài, hẳn là hắn."

Từ Tử Nham nghĩ nghĩ, giao lưu với Thanh Bình lão tổ một chút, lúc sau mang theo Từ Tử Dung ra khỏi pháp trận, còn Thanh Bình lão tổ mang theo hai tu sĩ Nguyên Anh lẳng lặng chờ ở nơi đó, phòng ngừa bị người bán đứng, một lưới bắt hết bọn họ.

Từ Tử Nham cùng Từ Tử Dung sau khi bước ra pháp trận liền dùng Phương Cách sinh ra cỗ dao động kỳ dị che dấu thân hình hai người, cứ như vậy, trừ khi ma nhân kia tận mắt nhìn thấy thân thể hai người, nếu không chỉ dựa vào thần thức tuyệt đối tìm không thấy tung tích của bọn họ.

Trong đại trận, Thanh Bình lão tổ hơi hơi chau mày, ngay sau đó tùy tiện cười mỉm: "Có điểm ý tứ."

Tu sĩ Thiên Vũ Tông cùng Đằng Lan Vực liếc nhau, đều không rõ Thanh Bình lão tổ tình lình nói câu này là ý gì.

Từ Tử Nham cùng Từ Tử Dung ẩn thân ở phía trên đại thụ, lẳng lặng nhìn chằm chằm phương hướng ma nhân kia tới.

Ma nhân kia như cũ một thân áo choàng đen, đầu đội mũ choàng như ngày đó, nhưng từ tư thế hành tẩu của hắn, lại là cảnh giác đến cực điểm, tùy thời có thể khởi xướng công kích.

CHƯƠNG 355