Chị bóp bẹp bao thuốc Seven Stars đã hết và lấy từ vali ra một bao mới. Chị xé niêm phong, lấy một điếu đưa lên môi nhưng không châm lửa.
"Con người tôi chấm hết rồi," chị nói. "Tất cả những gì cậu đang thấy đây chỉ là lưu dấu của tôi ngày xưa. Cái phần quan trọng nhất của tôi, thường vẫn ở trong tôi, chết đã nhiều năm rồi, và tôi chỉ còn hoạt động theo chỉ đạo tự động của kí ức mà thôi."
"Nhưng tôi thích chị bây giờ, Reiko à, cứ như bây giờ ấy, dù là lưu dấu hay cái gì cũng được. Và mặc dù tôi có nói gì thì cũng thế thôi, nhưng tôi vẫn muốn nói rằng tôi rất vui thấy chị mặc quần áo của Naoko."
Reiko mỉm cười và lấy bật lửa châm thuốc. "Còn trẻ như cậu mà đã biết cách làm cho một người đàn bà thấy hạnh phúc rồi đấy"
Tôi cảm thấy mình đó bừng mặt. "Tôi chỉ nói những gì mình nghĩ thôi."
"Rồi, tôi biết chứ," Reiko mỉm cười.
Khi cơm đã chín ngay sau đó một lúc, tôi láng dầu vào chảo và xếp các nguyên liệu để làm món sukiyaki.
"Hãy nói cho tôi biết đây không phải là nằm mơ đi nào" Reiko nói, hít hít không khí.
"Không, đây là món sukiyaki hiện thực một trăm phần trăm," tôi nói. "Nói một cách thực chứng, tất nhiên rồi."
Đáng nhẽ nói chuyện thì chúng tôi vớ lấy đũa và tấn công món sukiyaki, uống rất nhiều bia, và kết thúc bằng cơm trắng. Con Hải âu thò mặt ra vì ngửi thấy mùi thức ăn, và chúng tôi cho nó ăn cùng. Khi đã no kễnh, chúng tôi ngồi dựa cột hàng hiên ngửa mặt nhìn trăng.
"No say chưa chị" Tôi hỏi.
"Hoàn toàn rồi," chị rên rẩm. "Cả đời tôi chưa ăn no thế này bao giờ."
"Bây giờ thì chị muốn làm gì nào?"
"Làm điếu thuốc rồi ra nhà tắm công cộng. Tóc tôi be bét cả rồi. Tôi cần gội đầu."
"Không có vấn đề gì. Nhà tắm ở ngay dưới phố."
"Nói xem, Watanabe, nếu cậu không phiền. Cậu đã ngủ với cô gái Midori đó chưa?"
"Chị muốn nói đã làʍ t̠ìиɦ chưa chứ gì? Thì chưa. Hai đứa đã quyết định không làm chuyện ấy cho đến khi mọi việc ngã ngũ đã."
"Vậy bây giờ mọi việc ngã ngũ rồi thì cậu sẽ nói sao?"
Tôi lắc đầu. "Chị muốn nói là bây giờ khi Naoko đã chết rồi ư?"
"Không, không phải thế. Cậu đã có quyết định ấy trước khi Naoko chết từ lâu - rằng cậu sẽ không thể bỏ được Midori. Dù Naoko có sống hay là chết cũng chẳng liên quan gì đến quyết định của cậu. Cậu chọn Midori. Naoko chọn cái chết. Các cậu đã trưởng thành cả rồi, nên phải có trách nhiệm với những lựa chọn của mình. Nếu không, các cậu sẽ làm hỏng hết mọi chuyện."
"Nhưng tôi không thể quên được cô ấy," tôi nói. "Tôi đã bảo Naoko là tôi sẽ đợi cô ấy, nhưng tôi đã không làm được việc đó. Cuối cùng tôi đã quay lưng lại với cô ấy. Tôi không nói là ai có lỗi trong chuyện này: đó chỉ là vấn đề của riêng tôi mà thôi. Tôi cũng nghĩ mọi việc sẽ vẫn diễn ra như thế nếu tôi không quay lưng lại với cô ấy. Ngay từ đầu Naoko đã chọn cái chết. Nhưng chuyện đó ngoài lề. Tôi không thể tha thứ cho mình được. Chị bảo rằng tôi không thể làm gì được khi tình cảm tự nhiên thay đổi, nhưng quan hệ của tôi với Naoko không đơn giản như vậy. Chị thử nghĩ mà xem, cô ấy với tôi đã bị ràng buộc với nhau ở lằn ranh giữa sự sống và cái chết. Ngay từ đầu đã như vậy rồi."
"Nếu cậu cảm thấy đau đớn về cái chết của Naoko," Reiko nói, "tôi khuyên cậu hay giữ nỗi đau ấy cho đến trọn đời. Và nếu có thể học được điều gì từ đó, cậu cũng nên học. Nhưng bên cạnh đó, cậu nên hạnh phúc với Midori. Nỗi đau kia của cậu chẳng dính dáng gì đến quan hệ của cậu với cô ấy. Nếu cậu còn làm cho cô ấy bị tổn thương hơn nữa, vết thương ấy sẽ quá sâu không thể chữa lành được đâu. Cho nên dù có khó đến mấy, cậu cũng phải mạnh mẽ lên. Cậu phải lớn thêm tí nữa đi, phải thành người lớn hẳn hoi đi. Tôi đã bỏ khu điều dưỡng và lặn lội đến tận Tokyo này chỉ để nói với cậu điều đó thôi suốt cả quãng đường trên con tàu siêu tốc như cái áo quan ấy."
"Tôi hiểu điều chị nói," tôi nói với Reiko, "nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng theo nó đến tận cùng. Nghĩ mà xem, cái đám tang ấy thật nhỏ nhoi buồn thảm! Không ai nên phải chết như vậy cả."
Reiko với tay ra vỗ vỗ lên đầu tôi. "Tất cả chúng ta đều sẽ đến lúc phải chết như vậy cả. Cả tôi, và cả cậu nữa."
"Bao nhiêu rồi!"
"Mười bốn," tôi nói.
"Chị thở dài và hỏi tôi, "Còn cậu thì sao? Cậu chơi cái gì đi nhé - một cả khúc chẳng hạn?"
"Không được đâu chị ơi. Tôi chơi dở lắm."
"Thì chơi dở chứ sao?"
Tôi lấy cây đàn của mình và loay hoay đánh bài "Trên mái nhà". Reiko ngồi nghỉ, hút thuốc và uống vang. Khi tôi chơi hết bài, chị vỗ tay hoan hô.
Sau đó chị chơi một chuyển thể cho ghi-ta bài "Điệu múa dâng Nữ hoàng hấp hối" của Rayel, và một chuyển thể khúc triết đẹp đẽ của bài "Ánh trăng" của Debussy.
"Naoko chết rồi tôi mới tập được hai bài này," Reiko nói. "Cho đến lúc lâm chung, thị hiếu âm nhạc của cô ấy cũng vẫn không thoát ra khỏi dòng bi luỵ."
Chị tiếp tục chơi mấy cả khúc vùng Bacharach: "Gần bên em", "Mưa vẫn rơi trên đầu tôi", "Hãy sánh bước", và "Nỗi buồn hồi chuông đám cưới."
"Hai mươi," tôi nói.
"Tôi thành cái máy nhạc bỏ xu rồi!" Reiko kêu lên.
"Các thày tôi ngày xưa mà thấy tôi thế này thì các cụ ngất xỉu mất."
Chị tiếp tục uống vang, hút thuốc và chơi đàn: nhiều điệu nhảy, rồi đến Rogers và Hart, Gershwin, Bob Dylan, Ray Charles, Carole King, The Beach Boys, Stevie Wonder, và ba cả khúc của Kyu Sakamoto: "Bài ca Sukiyaki", "Nhung Xanh", "Đồng Xanh. Đôi khi chị nhắm mắt, gật gật đầu, hoặc hát theo giai điệu của bản nhạc.
Khi đã hết vang, chúng tôi chuyển sang uống whisky. Tôi đổ cốc vang ngoài vườn xuống cây đèn đá rồi rót thay vào đó rượu whisky.
"Cậu đếm được bao nhiêu rồi?" Reiko hỏi.
"Bốn mươi tám," tôi đáp.
Sang bài bốn mươi chín, Reiko chơi bản "Eleanor Rigby", và đến bài thứ năm mươi thì chị chơi lại "Rừng Na-uy". Sau đó chị nghỉ tay và uống thêm chút whisky nữa. "Có lẽ thế là đủ rồi," chị nói.
"Vâng," tôi nói. "Tuyệt vời thật."
Reiko nhìn vào mắt tôi và nói, "Bây giờ cậu nghe đây, Watanabe. Tôi muốn cậu hãy quên hết cái đám ma buồn thảm kia đi, và chỉ nhớ đến đêm tang lễ kì diệu này của chúng ta thôi."
Tôi gật đầu.
"Còn đây là thêm để thưởng cậu đã đếm đúng hôm nay," chị nói, và cái bài thứ năm mươi mốt ấy là bản phức điệu của Bach mà chị ưa thích nhất. Khi đã xong, chị nói bằng một giọng chỉ hơn tiếng thầm thì một chút xíu, "Cậu làm chuyện ấy với tôi được không, Watanabe?"
"Lạ thật," tôi nói. "Tôi cũng đang nghĩ thế?"
"Thị trấn ấy hay lắm. Tôi sẽ sớm đến thăm chị ở đó."
"Thật chứ?"
Tôi gật đầu. "Và tôi sẽ viết thư cho chị."
"Tôi rất thích những bức thư của cậu. Naoko đã đốt hết cả. Những bức thư hay đến thế!"
"Thư chỉ là giấy thôi mà chị," tôi nói. "Cử đốt chúng đi, và những gì còn lại trong lòng mình thì vẫn còn mãi; mà có giữ chúng thì những gì sẽ phai nhạt rồi cũng sẽ cứ nhạt phai."
"Cậu biết không, Watanabe, sự thật là tôi thấy sợ phải đi Asahikawa một mình như thế này. Nên cậu nhớ viết cho tôi nhé. Hễ được đọc thư cậu, tôi sẽ thấy như cậu đang ở ngay cạnh mình."
"Nếu chị muốn thế, tôi sẽ viết cho chị suốt. Nhưng chị đừng lo. Tôi biết chứ, đi đâu thì chị cũng ổn thôi mà."
"Còn một việc nữa. Tôi cứ cảm thấy có cái gì vẫn còn mắc kẹt ở trong mình. Có phải đó chỉ là tưởng tượng không?"
"Là ký ức còn lại thôi mà," tôi nói và mỉm cười.
Reiko cũng mỉm cười theo.
"Đừng quên tôi," chị nói.
"Tôi sẽ không quên chị," tôi nói. "Không bao giờ."
"Chúng ta có thể sẽ không bao giờ gặp lại, nhưng dù có đi đâu về đâu, tôi cũng sẽ không bao giờ quên cậu và Naoko."
Tôi thấy chị đang khóc. Và chưa kịp nghĩ gì thì tôi đã đang hôn chị rồi. Mọi người trên ke nhìn chúng tôi chằm chằm, nhưng tôi không còn bận tâm gì đến những chuyện như vậy nữa. Chúng tôi còn sống, chị và tôi. Và chúng tôi chỉ muốn nghĩ đến chuyện tiếp tục sống.