Sex Là Điều Cực Phiền Toái

Chương 6

Sau khi nghỉ việc, Di Hi trở nên cực kỳ ham ngủ, tỉnh dậy một lúc đã thấy mệt mỏi. Cho nên cô chưa chính thức đến công ty của Elliott mà suốt ngày trốn ở nhà ngủ.

Cuộc sống của cô cũng càng lúc càng thu hẹp lại, ngoại trừ hằng ngày quét dọn nhà cửa, giúp đỡ nấu ba bữa cơm thì cô rấp ít gặp người khác.

Bình thường Elliott tan sở rất đúng giờ về nhà với cô, nhưng trình độ ham ngủ của cô quả thực khiến cho người ta lo lắng. Trước kia cô có việc làm, luôn thích rúc trong lòng anh kể chuyện ở công ty. Nhưng sau khi rời khỏi công ty, ngay cả chủ đề nói chuyện cô cũng không có, lặng thinh như người câm, cũng chỉ mong anh tan sở cô mới có thể tươi cười rạng rỡ.

Anh thích nhìn cô cười, cũng muốn ngày nào cô cũng vui vẻ như vậy. Nhưng anh lại cảm thấy cô không hề vui vẻ, cộng thêm gần đây anh bận đến mức không thể nào phân thân. Hồi trước muốn đưa lên núi xuống biển thăm thú khắp nơi, bây giờ mặc dù nói là muốn ở bên cô mà về nhà thật sớm, nhưng phần lớn thời gian đều bị công việc quấn vào người, gần như làm tổ trong phòng làm việc. Dù cô không bao giờ oán trách, nhưng anh thì không thể không đau lòng.

Di Hi nghĩ đủ chuyện để làm, những khi ở trạng thái tỉnh táo, cô bắt đầu lên mạng tìm nhà. Ban đầu dù vẫn nói muốn tìm nhà nhưng vì không có thời gian nên thôi. Bây giờ thời gian của cô thừa thãi đến mức không biết phải dùng làm gì, đúng lúc có thể dùng để tìm nhà. Cô vô cùng cẩn thận, dù sao mua nhà không thể như việc thuê phòng. Đây là nơi chốn trong mấy thập niên tương lai của cô, cô đã ghét cuộc sống nay đây mai đó tới cùng cực rồi.

Một mặt cô cũng không thể lừa gạt chính mình, lời chửi rủa ác ý của Nhã Văn ngày hôm đó đã găm sâu vào lòng cô, giống như cơn ác mộng không dứt, khiến cô nhìn vào thực tế có ngày cô sẽ phải rời xa Elliott. Lời nhắc nhở của Nhã Văn như cái gai đâm thủng quả bóng cô ôm chặt trong lòng không buông, trái tim bị đâm cũng đau theo, khiến lòng cô dần dần thấp thỏm, gấp rút hẳn lên.

Cô thật sự không muốn sẽ có ngày anh chán ghét cô, cô bởi vì không có chỗ để đi mà xảy ra bi kịch không thể nào rời khỏi anh ngay lập tức. Cô biết như vậy sẽ khiến cả hai thêm khó xử, những kỷ niệm ngọt ngào cô có cũng có thể trở nên nát bấy.

Gần đây cô đã thấy mấy căn nhà cũng được, nhưng bởi vì không có kinh nghiệm, thật sự không dám mua bừa, cuối cùng vẫn là phải cầu cứu Elliott.

Nhưng cô không nghĩ tới, khi cô đề cập tới anh lại nổi cáu như vậy.

“Tại sao đang yên đang lành lại muốn mua nhà?” Elliott vừa mới tan sở đã vội vàng về nhà với cô, không ngờ cô lại nói lời muốn rời khỏi khỏi anh, khiến giọng điệu của anh không thể dịu ngọt được.

Anh tức giận làm cho Di Hi hơi nao núng, cho rằng anh ngại phiền toái, vội vàng lắc đầu.

“Không, không phải… Em chỉ… chỉ…”

“Chỉ cái gì?” Giọng điệu của anh mặc dù đã kiềm chế nhưng vẫn còn có chút mất kiên nhẫn. Gần đây cô không vui khiến anh lo lắng không ngớt, bây giờ cô còn nói vậy cứ như muốn rời khỏi đây, muốn sống một mình bên ngoài, làm cho anh không thể không nghĩ cô không vui bởi vì anh.

Gần đây anh đã chịu áp lực nặng nề rồi, vì muốn ép anh kết hôn, cha mẹ thậm chí còn chưa được sự đồng ý của anh mà tuyên bố tin anh đính hôn với Jacklyn ở Anh, cộng thêm gần đây tổng công ty ở Anh truyền cậu em họ anh tin tưởng nhất lại móc nối với cửa hàng tư nhân để biển thủ công quỹ. Anh thật sự đã quá bực mình! Chẳng lẽ cô không thể để anh bớt lo lắng cho cô sao?

“Ở đây có gì không hài lòng? Em có thể nói, tại sao phải uy hϊếp anh bằng những lời như vậy? Hơn nữa, anh bảo em đến bệnh viện khám, em đã đi chưa?” Anh cá rằng cô vẫn chưa đi.

Thái độ khó chịu của anh khiến cô tổn thương, anh nói những lời như thể cô có mưu tính khi ở với anh. Cô không thể không nghĩ đến, có phải lời của Nhã Văn đã để lại cái bóng trong lòng anh? Cho nên anh bắt đầu cũng cảm thấy cô cũng mang lòng dạ như lời Nhã Văn nói?

“Em không hề không hài lòng, nếu anh không thích, em không hỏi nữa là được. Bệnh viện em sẽ đi, em đã hẹn bác sĩ vào thứ hai rồi, cho nên anh đừng tức giận nữa, em không có coi lời anh nói như gió thoảng qua tai, em sẽ chăm sóc ình thật tốt.” Cô cố nén nước mắt, cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh.

Lần đầu tiên, giữa hai người xuất hiện tình hình căng thẳng như vậy.

Cô bối rối vội vã ngẩng đầu lên cười với anh, “Chắc anh mệt lắm rồi, em đi pha nước cho anh.” Sau đó cúi đầu, tiến về phía cầu thang.

“Bảo bối…” Anh buồn bã lên tiếng. Không phải anh cố ý nổi cáu với cô, hơn bất kỳ ai hết anh càng muốn cô sống vui vẻ. Nhưng cô càng lúc càng buồn bã… Anh đang tức giận với bản thân, không phải với cô.

“Hửm?” Cô không xoay người lại, bởi vì nước mắt đã đã chảy trên gò má, chỉ có thể cố gắng trả lời bằng giọng bình thường.

“Xin lỗi, anh không có ác ý, anh chỉ..” Anh buồn bực bới tóc, không biết nên giải thích thế nào về sự khác thường của mình.

“Không có gì, em biết anh mệt rồi.” Giọng điệu của cô tràn đầy thiện ý, không muốn làm cho anh cảm thấy cô nói cho có lệ, ngay cả lời nói không có ác ý của cô cũng có thể khiến anh hiểu lầm, trong tình trạng căng thẳng như vậy thì càng phải cẩn thận, cô cũng không muốn cãi nhau với anh tiếp.

Anh thở dài một hơi, vào phòng sách xử lý xong vài chuyện rồi mới tắm. Khi bước ra từ phòng tắm, Di Hi đã ôm chăn rúc trong góc giường ngủ rồi. Nhưng anh biết cô chưa ngủ, bàn tay nhỏ bé của cô vẫn đang túm chặt lấy chăn không buông.

Anh lên giường nghiêng người về phía cô cô, khẽ hỏi: “Bảo bối, em vẫn còn giận anh à?”

Cô mở to đôi mắt như con chim sợ ná, liều chết phủ nhận, “Không có, em có giận đâu…” Cô lo lắng giữ chặt lấy chăn, còn cố gắng cười với anh: “Là em không tốt, sao em lại giận anh được? Em nên chăm sóc mình tốt hơn, không để anh lo lắng; hơn nữa cũng không nên làm phiền anh bằng chút chuyện nhỏ…”

Cô càng ra sức nhận lỗi, anh càng hận bản thân mình. Thoạt nhìn cô có vẻ vô cùng hoảng sợ, mà người khởi xướng lạ là anh! Người yêu thương cô nhất!

Mắt và mũi cô đều hồng hồng, vừa nhìn cũng biết cô đã khóc. Anh thực sự muốn làm thịt mình, rõ ràng điều anh không muốn nhất là làm cô tổn thương, thế nhưng anh lại là người khiến cô tổn thương sâu đậm nhát. Không chịu được mà ôm cô vào lòng thật chặt.

“Xin lỗi, bảo bối. Anh không cố ý hung dữ với em, thật sự xin lỗi… Em tha thứ cho anh nhé?”

Anh vẫn dịu dàng như trước khiến vành mắt cô đỏ lên. Cô cũng không biết mình sao mình lại như vậy, tại sao lại khiến không khí bế tắc như vậy? Rõ ràng nhận ra dạo này anh bận rộn thế nào, mệt mỏi thế nào, tại sao lại còn vì chuyện cỏn con mà làm phiền anh?

“Em thật sự không trách anh, em chỉ sợ anh cảm thấy em phiền phức… Em…Cũng không có ý uy hϊếp anh, nếu, nếu lời em nói khiến anh có cảm giác đó thì mới phải xin lỗi, anh đừng để trong lòng, có được không?” Cô nhìn anh đầy tha thiết mong chờ.

Bây giờ anh mới phát hiện lời vô tâm thốt ra lúc nãy thật nhẫn tâm biết bao nhiêu.

“Trời ạ! Anh không có ý đó, anh chỉ vô tình mà thôi.”

Cô gật đầu. Dù không phải là vô tâm, cô vẫn nhắc nhở mình sau này tuyệt đối không nên tái phạm lỗi như vậy, cô không hề muốn thấy dáng vẻ chán nản của anh.

Di Hi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tránh thai.

Cô không hề có chút kinh nghiệm nào với chuyện này. Cô vẫn cho rằng Elliott sẽ làm biện pháp tránh thai, mà lúc nào cô cũng chỉ muốn có thể ở bên cạnh anh lâu thêm chút, mà chưa hề nghĩ tới vấn đề quan trọng nhất.

Khi bác sĩ nói cho cô biết, đứa bé trong bụng cô sắp được bốn tháng thì cô hoàn toàn choáng váng.

Bởi vì bụng của cô không rõ lắm nên ngay chính cô cũng không phát hiện ra. Bác sĩ nói cô thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, về sau sinh con sẽ rất cực khổ.

Nghe được tin tức này, cô không biết nên phản ứng thế nào. Elliott chưa từng tỏ vẻ muốn có con, thậm chí anh chưa từng nói với cô về tương lai…

“Chồng cô có đi cùng không?”

Cô đờ đẫn lắc đầu, cô lấy đâu ra chồng chứ? Thậm chí ngay cả bạn trai chính thức cô cũng không có, chỉ sống chung với Elliott…

“Cô phải ăn nhiều thức ăn dinh dưỡng, hơn nữa phải bổ sung canxi, mang thai khiến phái nữ mất rất nhiều canxi. Bởi vì cô bị thiếu máu, cũng phải ăn nhiều thức ăn bổ sung chất sắt. Ngoài ra, để tránh việc đến khi sinh nở không có sức, tốt nhất mỗi ngày cô nên dành ra chút thời gian tản bộ, nhưng không nên quá sức…”

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Đầu óc của cô xoay mòng mòng, nghĩ từ sớm đến tối nhưng vẫn không vào đâu với đâu.

Elliott sẽ nói thế nào? Anh có tức giận hay không? Hay sẽ cưới cô vì đứa con này? Nhưng cô không muốn như vậy! Mặc dù cô muốn làm vợ của hắn, nhưng tuyệt đối không muốn vì chuyện này mà ép anh phải cưới cô làm vợ.

Cô nghĩ quá mức chuyên tâm, thậm chí không phát hiện ra Elliott đã về đến nhà. Khi anh đưa tay đυ.ng vào cô, cô mới bừng tỉnh.

“Làm sao vậy?”

“Ơ, anh, anh về rồi à!”

“Ừ.” Có vẻ tâm trạng của anh không tốt lắm, “Hôm nay đến bệnh viện kiểm tra thế nào rồi?”

“Vẫn, vẫn bình thường.”

“Bình thường?” Anh nhếch mày nghi ngờ hỏi, “Bình thường là sao?”

“Chỉ hơi thiếu máu thôi.” Cô quyết định bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Tâm trạng của anh không được tốt, nếu bây giờ nói không cẩn thận sẽ làm anh phiền lòng gấp bội.

“Thiếu máu?” Anh vỗ về gò má tái nhợt cô mặt, hơi nhíu mày.”Không phải em nói sẽ chăm sóc mình thật tốt sao?”

“Ừ, không nghiêm trọng đâu. Sau này em sẽ ăn nhiều thêm chút.” Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lo lắng hỏi: “Còn anh? Có phải anh có chuyện gì bực mình không?”

“Không có gì!” Cô không nên lo lắng vì những chuyện này, đây là trách nhiệm của anh, mặc dù anh thật sự rất mệt mỏi. Anh phải đích thân trở về giải quyết chuyện của tổng công ty bên nước Anh, nhưng trở về rồi anh ắt phải đối mặt với hôn ước gia đình đó. Vì chuyện này, anh đã từ chối điện thoại của cha mẹ cả tuần lễ. Mục đích của cha mẹ chính là muốn ép anh trở về, sau đó biến hôn ước này thành thật!

Thái độ trốn tránh của anh khiến cô đau lòng, như vậy chứng tỏ cô không phải đối tượng để anh có thể thổ lộ mọi chuyện phải không? Hay là cô không đủ tư cách để hỏi?

“Elliott…”

“Gì vậy?” Anh không yên lòng mà nghĩ tới chuyện phải về nước giải quyết công việc, cũng phải nghĩ cách giải quyết hôn ước đó. Dù sao đối phương cũng là người có uy tín danh dự, anh không muốn chuốc thù hằn cho bản thân.

“Anh… Đã từng nghĩ đến chuyện kết hôn chưa?” Cô thử dò xét.

Lại là kết hôn! Elliott đột nhiên muốn nổi khùng lên, gần đây anh nghe cái chữ này đến phát ngán rồi.

“Chưa từng.” Anh trả lời không hề suy nghĩ.

“Vậy tương lai thì sao?” Cô cẩn thận từng tí một quan sát phản ứng của anh.

“Chuyện tương lai không ai biết được.”

“Vậy… Nếu em muốn kết hôn, anh, anh có lấy em không?” Cô nói với vẻ đáng thương.

Anh rùng mình, từ trước đến giờ cô vẫn là một cô bé vui vẻ không ham không muốn, chưa bao giờ yêu cầu anh điều gì cả, cô chỉ muốn ở bên anh đã đủ rồi, tại sao cô bất chợt yêu cầu như vậy?

“Hiện giờ anh chưa muốn kết hôn.”

Phản ứng của anh làm cô tổn thương, lòng cô càng hoảng hốt, càng nôn nóng. Cô cũng không mong anh cho cô câu trả lời khẳng định ngay lập tức, cô chỉ muốn chút xíu hứa hẹn nho nhỏ mà thôi. Cho dù anh lừa gạt cô nhất thời cũng được. Nhưng điều đau lòng nhất chính là anh thậm chí còn không muốn lừa gạt cô.

“Nhưng…” Cô suy nghĩ một chút, suýt nữa lỡ lời nói lý do thật sự. Nhưng cô không muốn! Cô không hề muốn ép buộc anh, nếu anh muốn cưới cô, nhất định là vì anh cam tâm tình nguyện. Cô không muốn anh miễn cưỡng tiếp nhận cô vì đứa con này.

“Bây giờ chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không?” Chuyện này khiến anh cảm thấy mệt mỏi, anh vẫn chưa muốn đυ.ng chạm tới chuyện này. Nhưng từng giọt nước mắt của cô lại chạm tới trái tim anh. Hai người như bây giờ không phải vẫn tốt sao? Tại sao lại phải thay đổi chứ?

“Nhưng em thật sự… rất muốn có một ngôi nhà.”

“Em đã có nhà rồi.” Anh đã chuyển nhượng căn nhà này dưới tên cô rồi, như vậy vẫn còn chưa đủ sao?

Cô lắc đầu. Tại sao anh lại không hiểu chứ? Nếu muốn có nhà, không phải cô không có tiền để mua, điều cô muốn không phải ngôi nhà thật sự, mà là cảm giác thân mật, một gia đình, cô đã khát vọng có người nhà từ rất lâu rồi.

“Chẳng lẽ anh… Không thể suy nghĩ một chút sao?” Coi như là vì cô cũng được.

Anh không dễ chịu hơn cô là bao, cũng không hiểu vì sao cô lại muốn ép buộc anh như vậy.

“Anh về phòng trước.” Anh rời đi không hề lưu tình, cũng không quay đầu lại.

Không điều gì đau lòng hơn chuyện ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ. Cô đã thua ván bạc này rồi.

“Nếu! Em nói nếu anh không cưới em, em sẽ lấy người khác thì sao?” Cô đau lòng thốt lên, đành phải đánh cuộc vì tương lai của mình và con.

Anh vừa nghe thấy thì tâm trạng lại càng buồn bực. Cô đang uy hϊếp anh ư? Anh ghét nhất là việc mình bị uy hϊếp, hơn nữa lời nhẫn tâm này còn phát ra từ miệng cô.

“Gần đây em sao vậy? Sao lại đột nhiên lại đòi hỏi nhiều như vậy? Chẳng lẽ chuyện muốn mua nhà hôm trước em nói là ám hiệu muốn anh cưới em ư?”

Cô bị lời của anh làm tổn thương đến mức không nói nên lời, giọt nước mắt to như hạt đậu thê lương rơi xuống.

“Nếu em muốn dùng cách này để ép anh kết hôn với em, vậy anh cũng chỉ biết chúc phúc cho em.” Anh quẳng lại một lời thật độc ác, vội vã nhấc chân bước đi, không muốn thừa nhận rằng lời vừa thốt ra anh đã vô cùng hối hận.

Cô kinh ngạc nhìn bóng lưng của anh, từ từ mới hiểu rõ ý tứ trong lời anh nói. Như vậy nghĩa là anh bằng lòng cho cô đi lấy người khác cũng không muốn cưới cô, tình yêu anh dành cho cô chưa đủ để anh cam tâm tình nguyện bước vào hôn nhân, hoặc là, thật ra anh chưa từng yêu cô?

Cô thua, cô đã thất bại hoàn toàn trước ván bạc duy nhất trong cuộc đời.

Vì anh, cô đánh mất bạn bè, đánh mất bản thân mà cũng đánh mất trái tim, thế nhưng khi cô chỉ còn anh thì anh lại cho cô biết, thật ra anh vốn không thuộc về cô, mà anh cũng chưa bao giờ cần cô…

Không biết mất bao lâu, đến khi cảm thấy chân đau nhói cô mới nhớ tới việc tìm ghế ngồi xuống. Sau một hồi ngẩn ngơ, mới bắt được tỉnh táo lại, tự nói với mình hiện tại nên làm thế nào.

Mở quyển sổ dầy cộm ra, tìm kiếm số điện thoại.

“Alô… Xin chào, ngày mai tôi muốn nhờ anh dọn nhà giúp… Không có, cũng không nhiều đồ lắm… Từ 9 giờ sáng đến xế chiều là được… Địa chỉ là… Vâng, vâng, cảm ơn anh.” Cô gập điện thoại lại, hiếm khi không thấy buồn ngủ chút nào.

Cô cứ ngồi trên ghế sofa như vậy cho đến hừng sáng.

Di Hi không về phòng, Elliott cũng cả đêm không ngủ được.

Anh thừa nhận hôm qua anh có phần giận chó đánh mèo, nhưng cô cũng không thể vì vậy mà không về phòng ngủ! Thật ra anh rất muốn cưới cô, người khiến anh vui vẻ có ý định kết hôn chỉ có mình cô mà thôi, chẳng lẽ biểu hiện của anh còn chưa rõ ràng sao? Tại sao ngay cả cô cũng gia nhập hàng ngũ bức hôn?

Nghĩ đến dáng vẻ bị tổn thương của cô, anh không khỏi thở dài.

Khi xuống đầu, anh không hề thấy đôi mắt sưng đỏ của cô như đã nghĩ mà chỉ thấy cô ngồi trên ghế sofa như pho tượng, cho đến khi anh lên tiếng quấy rầy cô.

Cô hơi run lên, lấy lại tinh thần, khi thấy ánh nhìn chăm chú của anh, cô mỉm cười yếu ớt khác hẳn với suy nghĩ của anh.

Cô bình tĩnh đến mức khiến anh lo lắng.

“Chuyện hôm qua em xin lỗi, em không nên nói những lời lẽ khiến anh khó chịu.” Cô mỉm cười rồi nói.

Anh không thích cô như vậy, rõ ràng rất đau lòng nhưng lại làm bộ như kiên cường như không có chuyện gì.

Haizz! Anh lại chau mày, rốt cuộc phải làm thế nào anh mới không còn khó chịu nữa? Chẳng lẽ cô thật sự khiến anh phiền lòng như vậy sao? “Anh muốn ăn gì? Em đi làm cho anh.” Di Hi vội vàng đứng lên, cười nói.

Anh lắc đầu, đi ra cửa.

Di Hi đi theo anh tới cửa, vểnh môi mỉm cười nói với anh: “Tạm biệt, Elliott!”

Elliott nheo đôi mắt xanh lị, kinh ngạc liếc nhìn cô.

“Tạm biệt.” Cô cười tươi hơn.

Lần cuối cùng đưa mắt nhìn anh rời đi, nước mắt cuối cùng cũng vỡ đê, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt, chảy vào khóe miệng, rốt cuộc cô lại được nếm mùi vị biệt ly, thật đắng, thật chát.

Nhìn theo hướng anh đi rất lâu cô mới nhấc bước, đầu tiên phải gọi điện cho giúp việc.

“Alô, bà Tiêu, cháu là Di Hi, hôm nay bà không cần tới đâu ạ… Dạ, hôm nay chúng cháu không ăn cơm ở nhà… Vâng… Vâng… Cảm ơn bà, bà Tiêu… Tạm biệt…”

Nhìn quanh ngôi nhà cô cô đã sống hơn nửa năm, quyến luyến vuốt ve lan can cầu thang.

Anh từng nói muốn cô coi nơi này là nhà mình. Ở đây hơn nữa năm, cô cũng bắt đầu có cảm giác gia đình, có sự ấm áp của người nhà, nhưng anh nhưng không biết rằng vì có anh nên cô mới cảm thấy vậy. Cảm giác gia đình này rất rất tốt đẹp, tốt đệp đến mức khiến cô quên mất, thật ra thì cuối cùng nơi đây cũng không phải nhà của cô; quên mất cô đã không có nhà từ nhiều năm trước rồi.

Cô còn nhớ rõ, dáng vẻ khi anh nói cho cô biết anh sẽ thương cô dịu dàng biết bao nhiêu, anh đưa đến cho cô rất nhiều rất nhiều mộng đẹp, cũng hứa hẹn sẽ thương nàng, cưng chiều cô. Mà khi cô tin tưởng những lời anh nói, anh cũng thật lòng hứa hẹn cho cô những thứ này. Chẳng qua anh quên tính toán ình một kỳ hạn, nên cô cần phải đi.

Cô nghĩ, là cô đã phá hỏng hết mọi chuyện, từ khi quan hệ với anh, cô vẫn bảo toàn tình cảm không thể kéo dài này vô cùng cẩn thận, cô vẫn hi vọng cho dù có ngày chia ra, khi nhớ lại những ngày ở bên vẫn cảm thấy ngọt ngào. Cô cũng nói với mình, cho dù ngày này có tới, cô cũng không oán, không hận. Chỉ không ngờ rằng ngày chia lìa lại do cô đích thân phá hủy những điều tuyệt diệu trong thời gian gần một năm này.

Cô không hề muốn khiến anh khó chịu, nhưng bằng vẻ mặt lúc anh rời đi, cô cảm thấy rõ ràng mình đã mang đến cho anh biết bao khổ sổ. Điều đau khổ nhất chính là anh hiểu lầm ý cô, cho rằng đây là thủ đoạn cô dùng để ép anh. Thật ra cô hơi hốt hoảng nên quên mất Elliott là người mà cô không thể nắm giữ; cô sợ rằng không thể đoán trước tương lai, nên mới bối rối mà muốn giữ chắc anh lại, nhưng quên rằn càng giữ chặt người đàn ông này, anh càng mau rời xa.

Cô vẫn nhớ lời nói cuối cùng mà Nhã Văn nói với mình, cô biết kết quả của kẻ tranh giành người yêu chẳng hề tốt đẹp, cô chỉ lừa gạt chính mình, cho rằng báo ứng không thể đến nhanh như vậy…

Có lẽ chuyện này hoàn toàn không liên quan gì tới báo ứng, hết thảy đơn giản là Elliott chưa yêu cô sâu đậm, hoặc bởi vì cô vốn không có tư cách nhận được tình yêu nhiều hơn nữa, chỉ có thể như vậy mà thôi.

Hơn 10 giờ, công ty chuyển nhà mang đi vật phẩm tùy thân cuối cùng của cô, hành lý cuối cùng của cô.

May là căn nhà cô thuê trước đó vẫn chưa hết hạn, bây giờ cô vẫn có thể chuyển đồ về đó, rời từ từ nghĩ tương lai sẽ đi đâu.

Di Hi gọi taxi, khi đợi xe, cô nhìn căn nhà lần cuối, cẩn thận khóa chặt cửa sổ, dọn sạch sợi tóc dài cuối cùng có thể tìm thấy trong phòng anh, sau đó khóa cửa lại, đẩy chìa khóa anh đưa cô vào khe cửa.

Khi bước ra khỏi nhà, taxi đã chờ ở ngoài.

Khép lại cánh cổng sắt khắc hoa, cô không ình quay đầu lại nhìn nữa.

Căn nhà cực kỳ yên tĩnh.

Mặc dù vẫn luôn yên tĩnh, nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy yên tĩnh đến quái lạ như vậy.

“Bảo bối…” Anh lên tiếng khẽ gọi, nhưng chỉ nghe thấy giọng mình vang vọng trong nhà, là ảo giác của anh ư?

Elliott cầm trong tay một đóa hoa hồng trắng để nhận lỗi. Cô từng nói, nếu muốn cô tha thứ hãy mua một đóa hoa hồng trắng đặt ở đầu giường, cô sẽ hiểu và tha thứ cho anh. Anh về nhà sớm, tự tay chọn một đóa hoa hồng trắng đẹp nhất trong tiệm. Tối nay anh phải về nước, trước khi đi, anh muốn giải thích với cô hết thảy, hơn nữa nói cho cô biết, cô là người phụ nữ duy nhất trên thế giới mà anh muốn kết hôn. Khi anh về hai người sẽ bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ.

Hôm nay ở công ty anh đã suy nghĩ cả ngày, anh phát hiện không chuyện gì khiến anh đau khổ hơn việc đánh mất cô. Đã như vậy, sao anh không thể cho cô một lời hứa hẹn?

Niềm vui ấy đã tan biến khi anh mở cửa phòng ra.

Tiếng vang vọng trong nhà không phải là ảo giác, là bởi vì cả cô lẫn đồ dùng của cô đều biến mất, hơn nữa không bao gồm trang sức quần áo mà anh tặng cô…

Anh không tin, anh không tin!

Anh bắt đầu điên cuồng tìm kiếm từng căn phòng một, anh không muốn tin cô không để lại chữ nào đã rời đi. Thảo nào… Thảo nào sáng nay cô nói “tạm biệt” hai lần liên tiếp, lúc đấy anh đã thấy kỳ lạ. Trước kia khi tiễn anh ra cửa cô luôn nói “Đi đường cẩn thận” hoặc là “Về sớm nhé”, thế nhưng anh không hề phát hiện cô đã thay đổi cách chào anh.

Đúng rồi! Bà Tiêu, chắc bà Tiêu biết cô chuyển đi chứ? Tại sao không báo cho anh?

“Bà Tiêu! Bà Tiêu!” Anh chạy vào chạy ra, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng bà Tiêu, cuối cùng vẫn không có ai đáp lại anh.

Điện thoại của Di Hi cũng không gọi được, anh không nghĩ ra cô có thể đi đâu, đành phải ngồi trong phòng khách trống trải chờ đợi bà Tiêu về.

Điện thoại đổ chuông, anh vội vàng bắt máy, lo lắng hỏi: “Alô, Di Hi…”

“Cậu chủ, tôi, bà Tiêu đây, sao hôm này cậu về sớm vậy? Xin hỏi cô Di Hi có ở đó không?” Là bà Tiêu.

“Bà Tiêu, Di Hi đâu Hả? Di Hi đi đâu rồi?”

“Cô Di Hi không ở chỗ cậu sao? Sáng nay cô ấy gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi nghỉ một ngày, nói rằng hôm nay cậu và cô ấy không ở nhà ăn cơm. Tôi đang định gọi điện tới hỏi cô ấy ngày mai muốn ăn gì, tôi đi mua trước…”

“Bà nói, cô ấy gọi điện thoại cho bà, bảo bà hôm nay không cần tới?” Cô đã có kế hoạch, cho nên hôm qua cô đã nghĩ kỹ rồi phải không? Sau khi anh nói những lời vô vị đó…

“Đúng vậy!”

Sao cô có thể như vậy chứ? Sao cô có thể nổi giận với anh như vậy? Không phải cô nói chỉ cần anh đặt hoa hồng trắng lên đầu giường, dù có chuyện gì cũng tha thứ cho anh sao? Thậm chí cô còn không cho anh cơ hội để giải thích.

“Cậu chủ, có phải hai người cãi nhau không? Haiz! Người trẻ tuổi khó tránh khỏi xào xáo! Nhẫn nhịn nhau một chút thì không sao rồi, cô Di Hi hiền lành như vậy, cậu nhường nhịn cô ấy một chút là được. Phụ nữ nào cũng mềm lòng, cậu hãy để cô ấy bình tĩnh vài ngày rồi tìm cô ấy nói chuyện, có gì cô ấy cũng sẽ tha thứ hết!” Là người từng trải, bà Tiêu nói vậy. Bà nhìn hai người bên nhau cả ngày, cho dù mù cũng cảm thấy họ yêu đối phương biết bao nhiêu, bà còn chưa bao giờ thấy họ tranh cãi! Thật hiếm có.

Elliott đáp lại rồi cúp điện thoại.

Cô đang giận anh sao? Nếu như vậy thì cũng quá đáng lắm, còn chuyển hết độ đạc đi nữa. Chẳng lẽ cô định ép anh thật sao? Dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này khiến anh phải nghe theo cô?

Anh mệt mỏi, cũng chán lắm rồi. Nếu cô muốn chơi trò này với anh, vậy thì tùy cô! Bây giờ anh không thừa thời gian và tinh lực để dỗ dành cô.

Đêm hôm đó, anh vẫn đáp chuyến bay đêm về nước theo hành trình.

Ngày đó, Di Hi vẫn không dằn lòng được mà gọi điện cho anh, bà Tiêu nghe điện, nói Elliott đã bay về nước rồi.

Bà Tiêu muốn cô để lại cách thức liên lạc nhưng cô chưa trả lời đã cúp máy. Anh chưa từng đề cập với cô chuyện phải về nước. Cô vừa rời đi, anh cũng đi luôn, cảm giác tựa như… Rốt cục cũng trút bỏ được cô. Thậm chí anh chưa từng thử tìm cô.

Cô lại trở về là Diệp Di Hi bình thường, chẳng qua từng ngày trôi qua, bụng của cô hiện rõ hơn. Để sinh ra đứa bé vui vẻ, cô cố gắng sống thật hạnh phúc, mặc dù khi nghĩ tới ba của em bé lại khóc, nhưng cô vẫn cố gắng sống thật vui vẻ.

Sau khi mang thai, cô còn siêng ra ngoài hơn trước. Vì con mình, cô bắt đầu làm quen với việc đi tản bộ một mình. Đôi khi tản bộ trên phố, mua ít sách, hoặc đi khám thai. Mặc dù khi thấy dáng vẻ hạnh phúc của những bà vợ đi cùng chồng lại thấy tủi thân, nhưng cô tự nói với mình, không sao, bởi vì cô đã quen với cô đơn rồi.

Huống chi, trong thành phố cô độc này, không chỉ có mình cô là người cô đơn… Đi trên đường, cô lại thấy thoải mái tự tại.

Thành phố này không còn gì để lưu luyến, cô nên rời khỏi đây từ lâu, nhưng cô vẫn còn ôm một tia kỳ vọng, mong đợi có ngày anh sẽ tìm đến cô. Cô sợ mình rời khỏi thành phố này rồi anh sẽ không tìm được cô nữa. Sự thật chứng minh, cô đã nghĩ quá nhiều, thậm chí anh chẳng có hứng để nghe ngóng tin tức của cô.

Mùa Đông ở Đài Bắc thật không thích hợp với con người, vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo… Rốt cuộc cô còn lưu luyến gì chứ? Cô ngẩng đầu bầu trời bao la mà tự hỏi mình.

Thở dài, cô muốn mình phấn chấn tinh thần, hôm nay là sinh nhật của cô!

Sáu năm rồi… Sinh nhật cô đơn lần thứ sáu, cuối cùng năm nay cũng hơn trước, có người đàn ông đầu tiên trong đời, còn mang thai bé cưng nữa.

Đứa bé đáng thương, vừa ra đời đã không có ba, nhưng cô sẽ yêu con gấp bội. Nuốt nước mắt, cô vuốt ve cái bụng đã lộ rõ mà lẩm bẩm.

“Di Hi…”

Cô nghe thấy tên mình, quay đầu lại theo bản năng.

“Đúng là cô rồi…” Huệ Phương nhìn bụng cô khẽ kêu lên.

Di Hi sững sờ nhìn ánh mắt bén nhọn của Tú Kỳ.

“Cô kết hôn rồi à?” Tú Kỳ lạnh lùng hỏi.

Di Hi hơi nao núng, xấu hổ cúi gầm mặt lắc đầu. Chắc hẳn các cô ấy sẽ cười nhạo cô! Ban đầu cô không nghe lời khuyên của họ mới có thể rơi vào kết cục như vậy.

“Anh ta có định cưới cô không?”

Di Hi vẫn lắc đầu, không muốn khiến bản thân có vẻ quá chật vật mà mỉm cười với các cô, cố gắng nói với vẻ thoải mái: “Chúng tôi chia tay rồi.”

Vừa nhớ lại đã nghẹn ngào. Di Hi chưa kịp phản ứng đã bị ôm chặt lấy.

Tú Kỳ khàn giọng khóc rống, như thể người bị vứt bỏ là cô.

“Tôi đã nói với cô từ đầu rồi, tôi đã nói rồi mà, đồ ngốc này, đồ ngốc! Tại sao không tìm chúng tôi chứ? Tại sao không để chúng tôi giúp cô!” Tú Kỳ vẫn luôn vui tươi lại ôm cô mà khóc.

Tú Kỳ nói đúng! Cô rất ngốc, đáng lẽ phải có người mắng cô từ lâu, mà cô vẫn khăng khăng khăng chờ đợi. Thật ra cô biết anh không bao giờ tìm cô…

Di Hi như thể tìm được một cánh cửa có thể phát tiết tất cả, quăng hế tất cả tổn thương và đau khổ của mình vào đó.

Như vậy cô mới biết, thì ra mình không bị Tú Kỳ và Huệ Phương vứt bỏ.

Quả nhiên ông trời công bằng, cô mất tình yêu nhưng tìm lại được tình bạn.

Cuối cùng cô cũng hiểu, giấc mơ vẫn mãi chỉ là giấc mơ; tỉnh mộng rồi, hy vọng quá nhiều chỉ đổi lấy thất vọng mà thôi.

Cô hiểu. Cô nghĩ cuối cùng cô đã hiểu.

Rời xa thành phố Đài Bắc, về nơi nông thôn tĩnh lặng thanh khiết để chờ ngày sinh. Nháy mắt hơn ba tháng trôi qua, đối với khung xương của cô mà nói, mang thai hơn bảy tháng bụng đã to lắm rồi. Kể từ khi tới đây, cô không đi khám thai nữa, thứ nhất đường xá xa xôi, thứ hai cũng cảm thấy không có cần thiết.

Ở nông thôn mặc dù không thể thuận tiện như thành phố, nhưng lòng cô lại kiên định hơn nhiều. Mỗi ngày tỉnh giấc nhìn thấy núi sông nên thơ, gặp được những người hòa ái thân thiết, cô bất giác cười nhiều thêm. Còn có thêm một điểm tốt nữa, đâu đâu cũng có thể tản bộ, không khí lại trong lành.

Di Hi bắt đầu có ý nghĩ định cư ở đây, không khỏi cảm thấy may mắn vì mình không nổi hứng mua nhà, hơn nữa ở đây không ai biết cô, cô có thể dễ dàng khai báo chỗ của bố em bé.

“Một mình cô ở đó có ổn không?” Huệ Phương lo lắng hỏi qua điện thoại.

“Yên tâm đi! Tôi rất khỏe, bà chủ nhà rất tốt, nếu sinh con bà ấy sẽ giúp tôi.” Người làm mẹ như cô còn bình tĩnh hơn Tú Kỳ và Huệ Phương.

“Đã mua đồ cho con chưa vậy?” Tú Kỳ giành lấy điện thoại chất vấn. Cô gái này chẳng có dáng vẻ làm mẹ chút nào, mang thai sắp tám tháng rồi, mà vẫn chưa mua đồ cần thiết gì cho em bé cả.

“Không biết em bé là nam hay nữ nên không biết phải mua gì cho phải, còn một, hai tháng. Hai người đừng lo, tôi đi mua sớm thôi.”

“Đã bảo cô đi khám thai rồi mà, bây giờ đúng là phiền!”

Di Hi cười khẽ, “Bây giờ tôi đang ở bên ngoài, lát nữa mua vài món đồ trước, hai người đừng lo.”

“Đừng xách nặng quá! Tôi không nói nữa, phụ nữ mang thai nói chuyện điện thoại nhiều không tốt cho em bé, cô phải cẩn thận đó!” Tú Kỳ dặn đi dặn lại mới yên lòng cúp điện thoại.

Cô ưỡn bụng bầu đi vào nhà sách, tìm mấy quyển sách về phụ nữ có thai về em bé, bỗng thấy một khuôn mặt quen thuộc ở quầy tính tiền.

Trên bìa tạp chí là hình Elliott và một mỹ nữ tóc vàng mặc lễ phục, tiêu đề vô cùng chấn động: Hai xí nghiệp lớn ở nước Anh kết làm thông gia…

Không phải cô gái này là bạn gái cũ Jacklyn mà anh nói sao? Hóa ra…

Thì ra là không phải anh không muốn kết hôn, mà là đối tượng kết hôn của anh không phải là cô.

Không muốn biết, trên tạp chí thương mại có hình Elliott làm ảnh bìa mà cô cầm lòng không đậu mua về, cảnh tượng hai xí nghiệp lớn nước Anh kết làm thông gia phô trương đến mức nào…

Thật không công bằng, chỉ một tấm ảnh đã làm đảo lộn tinh thần mà mấy tháng nay cô vẫn cố dằn lại. Có phải ông trời đang trừng phạt cô, Nhã Văn cuối cùng cũng đoán trúng, anh không phải là của cô.

Nước mắt làm mơ hồ tầm mắt, cô yếu ớt đi trên con đường vắng vẻ, không hiểu cái bụng nặng nề, hay tâm trạng nặng nề khiến cô ngã trái ngã phả. Bỗng có tiếng kèn ré lên, tiếng phanh xe chói thai truyền đến, cô quay đầu lại, chỉ kịp đón nhận một tiếng vang cực lớn…

“AAAAA!!!!”

Đây không phải là tiếng thét của cô, thậm chí cô còn chưa kịp mở miệng.