Trọng Sinh Chi Lãng Tử Hồi Đầu

Chương 283

Đi vào Lahu tinh cầu, sau khi tiếp xúc cùng Randall, hắn mới lần đầu chân thật cảm nhận được trên thế giới vẫn còn có nam nhân ẩn nhẫn kiên cường như vậy.

Hạ Mạt để lại cho hắn ấn tượng cũng không sâu sắc, ước chừng chính là một cái chế tạo sư cơ giáp tướng mạo tinh xảo. Nhưng mà cái Omega tên là Hạ Mạt này lại có thể được Randall yêu, hắn chỉ có thể nói, Hạ Mạt rất hạnh phúc.

"Điện hạ, ngài nghỉ ngơi trước đi. Khoảng cách đến tinh cầu gần đây còn có 10 giờ, chờ đến nơi, ta sẽ phái trợ thủ đánh thức ngài."

Thấy đo đạc sư đều nói như vậy, Randall bắt đầu dao động.

Trương Lợi không ngừng cố gắng, "Cậu ngồi ở đây cũng không thể giúp bất kỳ việc gì, còn không bằng nghỉ ngơi thật tốt, chờ thời gian không sai biệt lắm, tôi sẽ đánh thức cậu sớm."

"... Được." Randall đứng dậy rời đi phòng điều khiển, đi vào phòng nghỉ ngơi.

Hắn nghiêng người nằm ở bên trên cái giường đơn chật hẹp, nhắc tới cũng kỳ quái, thường ngày cùng Hạ Mạt chen ở trên một cái giường cũng không thấy giường nhỏ, hôm nay chỉ có một người, hắn ngược lại là cảm thấy giường chật đến nỗi ngay cả xoay người đều khó khăn.

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nở nụ cười.

Mở ra quang não, mở ra hình chiếu lập thể của Hạ Mạt mà hắn sưu tầm.

Ảnh chụp phần lớn là chụp trộm, nếu ở trước kia hắn thật rất khó tưởng tượng được chính mình vậy mà cũng có một ngày chụp trộm người khác, nhưng là bây giờ, hết thảy những điều đấy đều là chuyện đương nhiên.

Ngón trỏ không nhanh không chậm từ trái trượt đến phải, hình chiếu trạng thái tĩnh một tiếp một tấm đổi, những hình chiếu này có chính diện, có bên cạnh, có Hạ Mạt lúc thanh tỉnh, cũng có Hạ Mạt lúc ngủ.

Ngón tay bỗng nhiên dừng ở bên trên một tấm hình chiếu trạng thái tĩnh.

Tấm hình chiếu này rõ ràng quay chụp vào buổi tối, hình chiếu từ bả vai Hạ Mạt trở lên, bởi vì quay chụp khoảng cách rất gần, cho nên ngũ quan vô cùng rõ ràng, thậm chí ngay cả lông tơ trên mặt đều thấy rõ ràng. Hạ Mạt nghiêng thân thể, hai tay áp ở dưới má, khóe mắt cùng khóe miệng đều mang ý cười nhợt nhạt.

Nhìn Hạ Mạt bên trong hình chiếu, Randall cũng không nhịn được nhếch miệng, hắn chậm rãi lật xem hình chiếu Hạ Mạt, chậm rãi, chậm rãi, ánh mắt thay đổi dần mơ hồ, ý thức rơi vào hỗn độn, rốt cục ngủ thϊếp đi.

Lục tinh.

Hạ Mạt ngủ trưa, lúc đứng dậy hung hăng duỗi lưng một cái, sau đó chậm rãi ngồi dậy, vừa mặc ủng chiến, một bên hướng bốn phía nhìn quanh.

Nhìn một vòng, cũng không có nhìn thấy bóng dáng Mao Mao, tiểu gia hỏa này lá gan cũng quá nhỏ, vậy mà không dám tiến vào?

Hạ Mạt buồn cười mà lắc lắc đầu, ra khỏi phi thuyền, ánh mắt liếc tới hướng tảng đá, Mao Mao cũng không ở.

Hạ Mạt gãi gãi sợi tóc, Mao Mao đi đâu vậy? Sẽ không phải là về nhà rồi đi?

Nhớ tới về nhà, nét mặt thích ý liền giảm đi rất nhiều, Hạ Mạt yên lặng thở dài, hướng phương hướng tảng đá lớn đi đến.

Cậu vẫn giống như lúc trước ngồi xếp bằng ở phía trên, một tay chống cằm, tay kia đặt ở trên đầu gối. Cậu đối với bước nhảy không gian cũng không hiểu rõ lắm, trước khi tới đây cậu căn bản cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày gặp được loại chuyện này, cho nên cũng không có tận lực tích trữ kiến thức của phương diện này.

Mặc dù trong lúc vô tình cậu đã sử dụng qua kỹ thuật bước nhảy không gian, nhưng lúc đó trong lòng cậu chỉ nghĩ đến Randall, căn bản cũng không có thời gian không có kinh nghiệm đi suy nghĩ cái khác, cho nên căn bản là mình sử dụng bước nhảy không gian như thế nào cũng không rõ!

Ah...

Hạ Mạt ôm chặt đầu, con mắt nhìn chằm chằm Vinh Quang 3000X đỗ ở chỗ không xa, yên lặng nghĩ "Chẳng lẽ phải mang nó ra làm vật thí nghiệm? ! Trời ạ, đồ chơi lại làm ra cái không gian loạn lưu, đem mình thổi sang chỗ xa hơn thì làm sao bây giờ?

Hạ Mạt xoắn xuýt muốn chết, đúng vào lúc này, lùm cây bỗng nhiên truyền đến tiếng rung động nhỏ, ngay sau đó, liền trông thấy một tiểu tử lông xù lăn ra.

Lực chú ý của Hạ Mạt lập tức đã bị Mao Mao hấp dẫn.

Mao mao phi thường có tính người nghiêng đầu một chút, tựa hồ đối với động tác nhíu mày của đại quái vật bày tỏ vô cùng nghi hoặc.

Hạ Mạt vội vàng để hai tay xuống, hướng Mao Mao lộ ra mỉm cười.

Mao Mao đem đầu để thẳng, giơ lên tiểu vuốt trước chỉ vào phương hướng lùm cây, đồng thời phát ra thanh âm "Chít chít chít" .

Hạ Mạt hơi nghi hoặc một chút, xem ý tứ Mao Mao, hẳn là muốn nói cho cậu biết chỗ kia có cái gì? Cậu tận lực đi dưới hòn đá, đi về phía trước.

Mao Mao thấy cậu có động tác rồi, lập tức nhảy dựng lên tiến vào lùm cây.

Hạ Mạt đứng ở phía trước lùm cây, trong lòng có phần do dự.

Mao Mao nghe thấy đằng sau không có động tĩnh, vì vậy lại dừng lại, nhanh nhẹn nhảy quay người nhìn Hạ Mạt, móng vuốt như trước vững vàng chỉ vào đằng sau, thậm chí còn đong đưa lên xuống hai lần.

Hạ Mạt chần chờ một chút, thầm nghĩ hay là cùng nó đi qua, tiểu động vật như thế, cũng không đến mức hại cậu đi?

Vì vậy cậu bước chân, bước vào trong bụi cỏ.

Bụi cỏ nơi này phần lớn chỉ tới đùi người, mọc lên vô cùng dày đặc, đi trong này, Hạ Mạt thậm chí có chút khó bước đi.

Cũng may phạm vi lùm cây chiếm lĩnh cũng không rộng, chỉ cần năm sáu phút đồng hồ, bọn họ liền đã đi tới nơi trống trải.

Nếu như không phải Mao Mao dẫn cậu tới đây, Hạ Mạt nhất định không biết ở đây vẫn còn có nơi xinh đẹp như vậy.

Hồ nước hình tròn trong suốt giống như ngọc bích, đóa hoa sắc thái rực rỡ kiều diễm, chim chóc du dương tự tại, ven hồ hoa cỏ màu xanh...

Cảnh thiên nhiên tinh khiết như vậy, ở Lahu tinh cầu gần như không có cách nào nhìn thấy.

Lahu tinh cầu là tinh cầu bị nhân loại cải tạo văn minh cao độ, cái tinh cầu này từ mấy ngàn năm trước cũng đã mất đi dấu vết thiên nhiên, mà ngay cả cái gọi là rừng rậm nguyên thủy cũng là kỹ thuật khoa học phát đạt do nhân công nuôi trồng mà thành.

Hạ Mạt còn chưa kịp cảm khái, đã cảm giác được có cái gì lôi kéo ống quần mình, cậu cúi đầu xem xét, Mao Mao lập tức bối rối nhảy ra xa ba mét, bộ lông toàn thân dựng lên, rất giống bé nhím nhỏ.

Tên tiểu gia hỏa này thật đúng là, rõ ràng là nó yêu cầu mình tới, rồi lại sợ hãi thành bộ dáng này. Nhưng mà đây là động vật sao, tâm tư thật đơn thuần.

Hạ Mạt ngồi xổm người xuống, giảm bớt cảm giác áp bách cho đối phương, "Ngươi muốn làm cái gì?"

Mao Mao cảnh giác nhìn chằm chằm Hạ Mạt một hồi lâu, bộ lông dựng lên mới thoáng thu liễm, "Chít chít chít chít!" Nó dùng chân trước dốc sức liều mạng chỉ vào phương hướng hồ nước.

Hạ Mạt hướng cái hướng kia nhìn lại, ngoại trừ chim ngẫu nhiên kiếm ăn cùng với cá nhỏ nhảy ra khỏi mặt hồ, căn bản cái gì đều...

Cá nhỏ?

Hạ Mạt đột nhiên cảm giác được chính mình giống như hiểu được cái gì, vì vậy đứng dậy hướng ven hồ đi đến.

Mao Mao nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau cậu, từ đầu tới cuối đều duy trì cự ly ba mét.

Hạ Mạt đi đến ven hồ, quan sát ở khoảng cách gần, hồ nước càng thêm trong suốt động lòng người, ngồi xổm người xuống, giương mắt từ mặt hồ nhìn lại, hồ nước từ cạn biến sâu, đến vị trí giữa cơ hồ toàn bộ là màu đen sắc...

Toàn bộ màu đen sắc?

Hạ Mạt rõ ràng dừng một chút.

Không đúng?

Dựa theo nguyên lý chiết xạ ánh sáng ở trong nước, bất kể như thế nào cũng đều không đến mức hoàn toàn biến thành màu đen.

Ở giữa hồ kia rốt cuộc là cái gì? Quái vật sao?