Cửa sổ phòng ngủ thiên điện đối diện trước quảng trường, Hạ Mạt an vị trước cửa sổ, không chớp mắt nhìn chằm chằm quảng trường.
Màn đêm buông xuống, trên bầu trời đêm lóe ra những điểm sáng.
Đã ngồi cạnh cửa sổ suốt hai giờ, Hạ Mạt cảm thấy thân thể có phần khó chịu, cậu đứng lên buông lỏng gân cốt, sau đó lại chạy liên tục không ngừng đến phòng tắm đặc biệt cẩn thận vuốt nếp uốn trên quần áo, sau đó đứng ở trước gương, phải xem trái xem, xác định không có vấn đề, mới về lại ghế dựa.
Ban đêm của Lahu tinh cầu so với ban ngày rét lạnh hơn rất nhiều, cũng may trong phòng có nắp thiết bị điều chỉnh độ ấm, cũng không khiến người ta cảm thấy lạnh lắm. Bên ngoài bộ đồ Hạ Mạt choàng một cái áo khoác, hai cái chân cuộn mình, cả người co lại ở trên ghế.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng không biết đợi bao lâu, Hạ Mạt lại ngủ thϊếp đi.
Chín giờ, Randall cả người mệt mỏi rốt cục đến thiên điện bên trái, hắn bất chấp đáp lại thỉnh an của bồi bàn, vọt thẳng lên trên lầu hai.
Hắn đã lâu không nhìn thấy Hạ Mạt, càng gần lúc kết thúc tập huấn, tưởng niệm đối với Hạ Mạt lại càng nồng đậm. Sau khi trải qua xác nhận thân phận bằng vân tay, Randall nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Đèn trong vẫn phòng sáng, Hạ Mạt nhất định đang đợi hắn.
TRong lòng vô cùng ấm áp.
Randall rón ra rón rén đi vào, liếc một cái liền trông thấy người đang cuộn mình ở trên ghế, trong lòng cảm thấy rung động không cách nào nói.
Hắn chậm rãi đi qua.
Hạ Mạt đã hoàn toàn ngủ thϊếp đi, đầu nghiêng tựa lưng vào ghế ngồi, miệng có chút mở, mơ hồ có thể trông thấy màu hồng nhạt trơn bóng bên trong.
Randall đau lòng hôn gương mặt của cậu một chút.
Lông mi màu đen có chút rung rung. Hạ Mạt mở to mắt, ngay từ đầu còn có chút mơ hồ, đợi nhìn rõ ràng người đứng trước mặt, lập tức hưng phấn mà nhảy dựng lên, lại không nghĩ hai chân đã sớm tê rần, đột nhiên quỳ xuống mặt đất.
Randall tay mắt lanh lẹ tiếp được cậu, đưa cậu về trên giường, lại thay cậu cởϊ áσ khoác, thay đổi áo ngủ.
Hạ Mạt nhe răng trợn mắt đè xuống chân của mình, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Randall không buông.
Randall ngồi xuống, cúi đầu tại trán của cậu, đôi má cùng cái cằm hôn tất cả một cái: “Không phải nói đừng chờ ta sao?"
Hạ Mạt giảo hoạt cười không ngừng: “Không phải em nghĩ, là các bảo bảo muốn."
"Em..." Randall bị cái lý do che chắn không chê vào đâu được này làm không còn lời gì để nói, thật lâu mới nói: "Em như thế này, làm sao ta có thể yên tâm?"
Hạ Mạt chủ động tựa mặt trên ngực Randall: “Ăn cơm chưa?"
"Đã ăn rồi." Randall lập tức nói bổ sung: "Ta đi tắm trước, trên người rất bẩn."
"Em và anh cùng nhau?"
Randall do dự một chút, trong lúc biểu lộ vậy mà còn mang theo một chút đề nghị: “Đừng hấp dẫn ta, được không?"
Hạ Mạt cười ha ha, cả người ngã lệch ở giường.
Randall cúi người hôn mu bàn tay của cậu một chút: “Ngoan nghe lời trên giường đợi ta...ta rất nhanh thì quay lại."
"Đi đây."
Randall nhanh chóng đi vào phòng tắm, tiếng nước vang lên, không đến năm phút đồng hồ đã mặc áo tắm chạy ra.
Hạ Mạt tựa ở đầu giường, ánh mắt luôn luôn dính vào trên người Randall.
Randall tựa hồ gầy đi, người cũng càng thêm tinh thần, tập huấn khẳng định vô cùng vất vả —— cho dù nam nhân chưa từng ở trước mặt cậu nói qua một chữ "Mệt mỏi".
Randall vén chăn lên, nằm lên giường, Hạ Mạt vô cùng tự giác tới gần trong lòng ngực của hắn, chóp mũi sát trước ngực rắn chắc của hắn.
Trên thân nam nhân tản ra mùi hương sữa tắm thoang thoảng, hỗn hợp có hương vị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tố của Alpha, làm cho Hạ Mạt cả người đều buông lỏng không ít. Cậu thích ý tựa ở trong ngực Randall, đôi má ở bên trong rõ ràng trên l*иg ngực cọ xát trái phải.
Randall chế trụ cằm của cậu, khóe mắt híp lại, thấp giọng hỏi: "Biết tình cảnh của mình không? Còn dám hấp dẫn ta?"
"Em cố ý." Hạ Mạt đem chân đặt ở trên đùi Randall, nét mặt vô cùng đắc ý.
Randall cầm chặt chân của cậu, thoáng nhấc lên có chút, Hạ Mạt liền cảm giác được rõ ràng nam nhân đã có phản ứng, nhưng mà dù vậy, cậu cũng không có thu liễm chút nào, ngược lại là càng thêm suồng sã tứ phía mυ'ŧ hai cái ở hầu kết nam nhân.
"Em..." cơ bắp cả người Randall đều căng thẳng, hắn trừng phạt tính bóp phần mông Hạ Mạt một cái: “Châm lửa bốn phía, sẽ không sợ ta ăn em?"
Hạ Mạt xoay người giạng chân ở bên hông hắn, chậm rãi cởi bỏ áo ngủ: “Sẽ chờ anh đến ăn!"
Randall cũng không nhịn được nữa rồi, hắn đột nhiên nắm chặt bả vai Hạ Mạt, cường thế ngậm lấy hầu kết Hạ Mạt.
Hạ Mạt ngửa đầu thừa nhận hắn hôn môi, còn không ngừng chủ động cọ xát lên người hắn.
Randall bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tố thẳng tắp tăng lên, lập tức đạt tới giá trị cực hạn của kỳ sinh lý.
Dưới sự ảnh hưởng của kí©ɧ ŧɧí©ɧ tố, thân thể càng ngày càng hưng phấn!
Hắn khó khăn đem Hạ Mạt đặt lên giường, chuyển đến giường dây cung. Mình thì đi chân trần đứng ở dưới giường, hai tay cầm chặt mắt cá chân Hạ Mạt: “Đừng sợ, ta sẽ rất ôn nhu."
Hạ Mạt gật gật đầu, hưởng thụ nhắm mắt lại...
Kí©ɧ ŧìиɧ triền miên qua đi, Randall ôm Hạ Mạt đi vào phòng tắm rửa sạch thân thể.
Hạ Mạt lười biếng dựa vào trong ngực nam nhân, cái gì cũng không muốn làm, chỉ là không có thử đâm một cái lên cánh tay rắn chắc đưa ngang trước người.
Randall ôn nhu thay cậu rửa sạch thân thể, bàn tay từ ngực Hạ Mạt chậm rãi trượt đến trên bụng bằng phẳng.
Hạ Mạt nửa khép mắt, miễn cưỡng nói: "Còn chưa có lộ bụng bầu."
"Diễn tập quân sự chấm dứt trở về, có lẽ bụng liền sẽ lồi ra đi?"
Hạ Mạt cũng không có nói tiếp cái đề tài này, mà chỉ nói: "Bọn chúng sẽ vô cùng nhu thuận."
"Cái đó đúng." trong giọng nói Randall mang theo kiêu ngạo: “Nếu như là Omega, nhất định sẽ tuấn tú giống như em."
"Vậy nếu là Alpha?"
Randall thay cậu lau khô nước trên người, ôm cậu lên đi về phía gian phòng: “Nếu như là Alpha, cũng muốn giống như em mới được."
"Tại sao?"
"Bởi vì ta yêu em, cho nên hy vọng đứa nhỏ của chúng ta, đều có thể giống như em."
"Vậy cũng không được. Nếu như bảo bảo Alpha lớn lên giống em, chẳng phải sẽ trở thành nửa tàn phế!?"
"Tranh thủ thời gian nằm." Randall đặt cậu lên giường, ngay sau đó mình cũng lên giường: “Thế nào lại là nửa tàn phế? Bảo bảo Alpha chiều cao tự nhiên là theo cha ."
Hạ Mạt tranh thủ thời gian chuyển đến trong lòng ngực của hắn, đầu gối lên trên cánh tay hắn: “Randall, các anh là sáng ngày mốt xuất phát, đúng không? " "Ngày kia buổi sáng 6:00 "
"Vậy không phải là sẽ có một đoạn thời gian rất dài không nhìn thấy em, không nhìn thấy bảo bảo?"
"Hả?" Randall trên dưới vuốt ve phần lưng Hạ Mạt.
"Anh có nghĩ tới không, nếu như em cũng tham gia diễn tập quân sự, vậy anh chẳng phải mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em, trông thấy bảo bảo sao?"
"Không được." Randall không chút do dự phủ nhận đề nghị của cậu.
"Tại sao?" Hạ Mạt không vui, nửa người thẳng lên trên nhìn hắn: “Em cũng chỉ là ở sau giúp đỡ mà thôi, cũng sẽ không thật sự lên chiến trường..."
"Mạt Mạt!"
Randall bỗng nhiên đề cao âm lượng, làm Hạ Mạt bị dọa khẽ giật mình. Randall rất nhanh liền chú ý đến Hạ Mạt thần sắc bi thương, thái độ lập tức mềm xuống, hắn ôm eo Hạ Mạt, áy náy nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không nên quát em. Ta chỉ là sợ hãi em có chuyện ngoài ý muốn. Em đối với ta mà nói quá quan trọng, nếu như không có em, ta quả thực khó có thể tưởng tượng được sinh hoạt trong tương lai. Mạt Mạt đồng ý ta, chăm sóc tốt chính mình, đừng đặt mình vào nguy hiểm, được không?"
Hạ Mạt mím môi, không lên tiếng.
"Mạt Mạt, van em."
Nam nhân đã nói chuyện đến mức này, Hạ Mạt còn có thể nói cái gì, cậu gục đầu xuống, mất mát nói: "Em biết rồi."
"Yêu em. An tâm ở nhà chờ ta trở lại." Randall ôn nhu hôn lên má Hạ Mạt đến mấy lần "Chỉ khi em bình an, ta mới có thể toàn lực ứng phó diễn tập. Ta đồng ý với em, nhất định sẽ cam đoan an toàn của mình, mau chóng trở về, được không?"
Hạ Mạt không nói chuyện, chỉ là gật đầu với biên độ nhỏ.
Đạt được câu trả lời của cậu, Randall xem như yên tâm, đưa tay chỉnh ngọn đèn đến yếu nhất, an tâm nhắm mắt lại.
Trong mờ tối, ánh mắt Hạ Mạt vô cùng thanh tỉnh.
Gương mặt của cậu dán ở ngực Randall, không chuyển mắt nhìn chằm chằm ngọn đèn nhỏ hơi sáng, cũng không biết đến tột cùng là nhìn cái gì, rất lâu sau đó, mới nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau 7:00, Hạ Mạt mở to mắt, rất khó có khi phát hiện Randall vẫn ở bên cạnh cậu.
"Tỉnh?" thấy Hạ Mạt như trước có phần mơ hồ, Randall khẽ mỉm cười hôn hai cái trên môi cậu.
Đoạn thời gian trước mỗi lần tỉnh lại, bên người đều là trống không, hôm nay vừa mở to mắt đã nhìn thấy người mình thích, ngược lại làm Hạ Mạt cảm thấy hạnh phúc không chân thực: “Làm sao lại không đi luyện công buổi sáng?"
"Nghĩ muốn cùng em một lát." Randall đem cậu ôm vào trong lòng: “Ở cùng với em, thời gian luôn quá ngắn ngủi."
"Phụt!" Hạ Mạt cười ra tiếng: “Anh lúc nào lại biến thành mồm mép như thế?"
"Đều là lời thật lòng." Randall ngậm lấy chóp mũi hắn, thấp giọng hỏi: "Sao vậy, không thích?"
Hạ Mạt hôn một chút cằm của hắn: “Đương nhiên không phải. Em ước gì mỗi ngày anh đều ở bên tai em nói lời ân ái, làm sao lại không thích." Cậu hạnh phúc dính ở trên người Randall, chỉ chốc lát sau, bỗng nhiên mở to mắt: “Anh tập huấn trở về, còn chưa cùng phụ hoàng, phụ hậu thỉnh an đi? Chúng ta tranh thủ thời gian rời giường..."
"Không cần." Randall ngăn lại động tác của cậu: “Ta đã cùng phụ hoàng phụ hậu xin phép rồi, bọn họ nói ta bỏ chút thời gian cùng em, còn có bảo bảo của chúng ta."
"Thật !?"
"Ừm."
"Phụ hoàng cùng phụ hậu thật tốt." Hạ Mạt chủ động ôm lấy Randall, hai người lại thân mật một hồi lâu, thẳng đến buổi sáng 10:00 mới rời giường, xuống lầu ăn điểm tâm.
Bọn họ chặt chẽ kề cùng một chỗ.
Randall không ngừng chia thức ăn cho Hạ Mạt, Hạ Mạt cũng chia thức ăn cho Randall.
Ăn cơm trưa sớm cũng không sai biệt lắm, Randall cùng Hạ Mạt đi tản bộ hoa viên.
Không khí ngọt ngào giữa hai người nổi lên, ngẫu nhiên sẽ có một hai phục vụ qua lại trước mặt bọn họ, đều là ánh mắt không quan tâm, tận lực nhìn thẳng không chớp mắt.
Hạ Mạt ngồi ở trên ghế dây mây, Randall đứng sau lưng cậu, lắc lư cái ghế với biên độ nhỏ.
"Buổi sáng ngày mai anh sẽ phải rời khỏi." Hạ Mạt nói không thôi.
"Sẽ trở lại."