Hạ Mạt đi theo Lance tiến vào phòng xét nghiệm, cửa phòng "Ầm" đóng lại, không chút lưu tình đem Randall nhốt ở ngoài cửa.
Trương Lợi, Trần Tuấn Vũ cùng Vu Triết trông thấy bộ dáng bất đắc dĩ của hắn, đều cảm thấy buồn cười không được, chờ Randall ngẩng đầu, bọn họ lập tức trở nên đường đường chính chính, thần sắc nghiêm túc trở lại phòng lái.
Đợi đến khi cửa hợp kim đóng lại, ba người lại một lần nữa cười lăn lộn.
"Có thấy được không? Có thấy được không? Nét mặt đáng thương khi muốn đi vào mà lại không được vào của Randall điện hạ?"
"Tớ vẫn cho là Randall điện hạ là một người cao lãnh, không nghĩ tới Hạ Mạt mang thai, lập tức hóa thân hảo nam nhân nhẫn nhịn chịu khó!"
"Không biết sau khi bệ hạ và đế hậu biết được tin vui này sẽ có phản ứng như thế nào? Có thể hưng phấn đến nỗi ngủ không yên không?"
"Xử lý như thế nào? Thật là muốn đem tin tức này nói cho người trong nhà!"
"..."
.
Phòng kiểm tra.
Hạ Mạt ngồi trên ghế dựa, nhẹ nhàng nắm cánh tay trái, đến bây giờ còn cảm thấy cả người lâng lâng, rất không an tâm.
Lance đã lấy máu, lúc này đang làm phân tích, quay đầu trông thấy bộ dáng của cậu, liền nói: "Cậu đang lo lắng cái gì?"
"Không có." Hạ Mạt cười cười: “Chỉ cảm thấy trong lòng rất là không thật, luôn có cảm giác như đang nằm mơ."
"Yên tâm, máy kiểm tra của tớ sẽ không xảy ra sự cố." Lance vỗ vỗ bờ vai của cậu, ngồi xổm xuống, hai tay cầm chặt tay của cậu, đặc biệt ôn hòa nói: "Cậu nên chăm sóc tốt chính mình, nhất định phải duy trì tâm tình lạc quan, tích cực hướng lên, đừng quên hiện tại trong bụng của cậu còn có hoàng điệt bảo bối của tớ!"
Hạ Mạt bị lối nói của y chọc cười: “Thích hài tử như vậy thì tại sao lại không sinh một đứa?"
Lance dẩu môi, thần sắc không được tự nhiên trở lại trước thiết bị kiểm tra "Cả đối tượng còn chưa có, làm sao sinh ah?"
"Không phải xung quanh của cậu có rất nhiều Alpha ưu tú sao?"
"Không nói cái này." Lance nói sang chuyện khác: “Đã có kết quả kiểm tra, tổng thể mà nói thân thể của cậu cũng không tệ lắm, chỉ có điều gần đây có phần mệt mỏi, nên nghỉ ngơi nhiều, mặt khác còn cần bổ sung vi-ta-min."
Hạ Mạt thấy y không muốn nhiều lời, cũng không lại tiếp tục đề tài vừa rồi: “Có thể đi ra chưa?"
Lance bĩu môi: “Biết rõ cậu không nỡ đem hoàng huynh ở lại bên ngoài. Đi thôi đi thôi."
Hai người mở cửa ra ngoài.
Randall tựa ở cạnh cửa nghe thấy động tĩnh liền lập tức đứng thẳng người, khẩn trương hỏi: "Kết quả như thế nào?"
Lance tức giận nói: "Nghỉ ngơi nhiều."
Randall vội nói: "Tranh thủ thời gian về phòng nghỉ ngơi?"
Hạ Mạt cười đến đặc biệt bất đắc dĩ: “Làm gì khoa trương như vậy? Không phải em vẫn tốt sao?"
"Nghe lời, đi nằm ngủ một chút." Randall ôm bả vai Hạ Mạt, nhẹ giọng đẩy người đi đến phòng nghỉ ngơi.
Lance nhìn thấy bóng lưng rời đi của hai người, trong nội tâm hâm mộ vô cùng, cũng không biết lúc nào mới có thể gặp được một nửa khác của mình... Ah! Nghĩ xa nghĩ xa! Y vỗ vỗ nhẹ má, tinh thần phấn chấn trở về phòng xét nghiệm.
Sau khi tiến vào phòng, Hạ Mạt sửa sang lại chăn giống như bình thường.
Randall thấy thế, lập tức ngăn cản, cẩn thận từng li từng tí một đưa cậu sang một bên: “Làm sao em có thể làm việc này? Ngoan ngoãn đợi." Nói xong, quay người gọn gàng tung ra chăn, nghĩ nghĩ cảm thấy chưa đủ, lại lấy ra một cái đệm từ trong nhẫn không gian đặt ở bên dưới, lấy tay thử thử, đủ mềm mại, mới để cho Hạ Mạt trên giường.
Trông thấy động tác tỉ mỉ của Randall, trong nội tâm Hạ Mạt ấm áp vô cùng, cậu ngồi cạnh giường, còn chưa kịp đưa tay cởi giày ra, Randall cũng đã nửa quỳ trên mặt đất, muốn giúp cậu cởi giày.
Hạ Mạt bị dọa đến không nhẹ, vội vàng lùi chân về: “Mau đứng lên! Ngài sao có thể quỳ trên mặt đất?"
"Đừng động." Randall cầm chặt mắt cá chân của cậu: “Nếu như em không nỡ để để ta quỳ dưới đất, liền tranh thủ thời gian phối hợp với ta."
"Thế nhưng..." Làm sao em có thể để anh làm việc này?
"Nghe lời."
Thanh âm của Randall ôn nhu vô cùng, giống như lông tơ của một con chim non mới sinh quệt nhẹ vào lòng cậu, Hạ Mạt hoàn toàn bị thế công ôn nhu của hắn đánh bại, chỉ có thể ngơ ngác tùy ý hắn động tác.
Randall thay cậu cởi ủng chiến, sau đó nâng hai cái đùi của cậu, chậm rãi bỏ vào chăn: “Chân sao lại lạnh như thế?"
Hạ Mạt quẫn bách mà co chân lại, hai chân bị nam nhân giữ tại trong lòng bàn tay, cách lớp tất thật mỏng, cậu có thể cảm nhận được bàn tay của hắn nóng đến chừng nào, cậu không được tự nhiên nói: "Anh không cần lo, tí nữa sẽ ấm lên."
Randall trách cứ nhìn cậu một cái, không nói hai lời áp sát chân của cậu vào trong quần áo của mình, dán vào cái bụng ấm áp.
Hạ Mạt đỏ mặt vì động tác của hắn, cậu mất tự nhiên quay mặt đi, nhẹ nói: "Mau đi ra đi, chúng ta còn ở trong trận đấu, đoàn đội còn cần anh."
"Đợi chân của em ấm, ta liền ra."
Hạ Mạt ngậm miệng lại không nói.
Randall ngồi ở mép giường, không nhàn rỗi chút nào, khi thì không yên tâm ấn ấn góc chăn, khi thì cảm giác độ ấm trong ngực, khi thì cúi đầu xem xét "Sổ tay chiếu cố sản phu", chuẩn bộ dáng của một người chồng tốt, một người cha gương mẫu.
Từng hành vi của nam nhân đều làm cho cậu cảm động muốn khóc, cậu yên lặng quay mặt đi, nhắm mắt lại, làm bộ chính mình ngủ thϊếp đi.
Ước chừng sau năm phút, hai chân đã hoàn toàn ấm áp, nam nhân mới cẩn thận thả chân của cậu vào trong chăn, rón ra rón rén đứng dậy, trước khi rời đi vẫn còn nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cậu.
Cách đó không xa truyền đến cực kỳ nhỏ nhẹ tiếng đóng cửa.
Hạ Mạt mở to mắt, nghiêng người mặt hướng bên trong, hướng về Randall đối với hắn thật là tốt, nước mắt lã chã rơi thẳng.
Trong phòng điều khiển.
Vu Triết, Trương Lợi, Trần Khiết cùng Trần Tuấn Vũ đều hưng phấn không rõ, giống như người sắp làm cha là ba người bọn họ vậy, tiếng nghị luận sôi nổi vẫn chưa từng dừng lại.
Bỗng nhiên, cửa hợp kim mở ra, lập tức như gió đông thổi qua, làm cho cả không gian như đông lại, tất cả mọi người ngậm miệng lại, nghiêm trang làm chuyện của mình.
Randall đứng ở cửa ra vào, ánh mắt lạnh lùng đạm mạc khẽ lướt qua mấy người, hắn đi vào, cửa phòng điều khiển tự động đóng lại.
Randall không nói chuyện.
Áp suất thấp trong phòng dọa người, mỗi người đều chờ đợi lo lắng: Điện hạ làm sao, chẳng lẽ bị ủy khuất ở chỗ Hạ Mạt? Chậc chậc chậc! Omega mang thai thật đúng là lợi hại! Còn dám quăng sắc mặt cho Randall điện hạ?
Ủng chiến dẫm lên sàn nhà hợp kim, phát ra thanh âm "Cạch cạch cạch".
Randall dò xét một vòng, ánh mắt đảo qua mỗi người, bỗng nhiên lộ ra nụ cười tươi: “Làm sao đều không nói lời nào? Không phải lúc nãy khi mới vào cửa còn nghe được các cậu nói chuyện rất nhiệt liệt sao?"
Mọi người cả kinh trong lòng, bọn họ hình như nghe được ý cười từ trong giọng nói của hắn? Lặng lẽ ngẩng đầu, phát hiện Randall vậy mà thật sự đang cười!
Trương Lợi yên lặng chửi bậy: Đậu xanh rau má quen biết gần hai mươi năm, chưa từng thấy ngài cười xán lạn như bây giờ! Quả nhiên là làm cha có khác? Ánh sáng yêu thương phát ra toàn thân thực sự làm mù mắt người khác!
Randall ngồi trên ghế điều khiển, năm đầu ngón tay có tiết tấu đánh lan can: “Nhiệm vụ hai, xác định lãnh địa. Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, phải tranh thủ thời gian xác định nơi đóng quân."
Vu Triết nhanh chóng nhếch khóe miệng một cái: “Lũc nãy em đã tìm ra được một nơi phù hợp." Vu Triết phóng hình ảnh trong quang não ra giữa không trung, chỉ vào một điểm đỏ trong đó nói: "Gò núi có độ cao so với mặt biển là 2500m, cây ăn quả phong phú, có lợi sinh tồn; địa hình dốc đứng, dễ thủ khó công: “
Randall phóng đại hình ảnh gò núi, sau khi nhìn kỹ nửa ngày, gật gật đầu: "Quả thật không tệ. Nói tọa độ cho Trần Khiết, chúng ta thẳng đến mục đích."
"Vâng!"
Hạ Mạt là bị đói tỉnh, mở ra quang não xem thời gian, đã 7 giờ tối rồi, khó trách đói như thế. Hắn vén chăn lên, vừa mới chuẩn bị xoay người cầm giày, cửa hợp kim liền bị đẩy ra, Randall đi tới, trong tay bưng một phần điểm tâm trông rất ngon.
Hai người vừa đối mắt, Randall liền vội vàng đi tới, chi lấy ra cái bàn nhỏ giản dị, để đồ ăn lên trên bàn: “Ngủ có ngon không?"
Hạ Mạt gật gật đầu, ánh mắt rơi vào phần bữa tối rõ ràng khác hẳn bình thường: “Canh cá cơm, rau xào, quả ngọt..." Cậu khó có thể khống chế dáng cười: “Đặc biệt chuẩn bị cho em ?"
Randall bưng lên canh cá cơm, múc một muỗng thổi thổi, đưa đến bên miệng cậu: “Lance nói em cần cân đối dinh dưỡng."
Hạ Mạt tâm tình sung sướиɠ ăn đồ trong thìa, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình "Ngồi đây."
Randall chuyển đến bên người cậu.
Hạ Mạt thuận thế từ trong tay hắn cầm qua thìa, Randall vốn không muốn cho, vẫn là Hạ Mạt nói: "Hai tay anh ôm em, em tự mình ăn."
Đã có điều kiện này, Randall không hề trì hoãn, gọn gàng cởi giày trên giường, sau đó từ phía sau lưng ôm lấy cậu, hai cánh tay vừa vặn để lên phần bụng của Hạ Mạt: “Bảo bối của chúng ta đã 1 tháng."
"Ừm." Hạ Mạt vừa ăn canh cá cơm, một bên ấm áp mà nghĩ: Chắc chắn đây là Randall tự mình làm.
Randall trầm mặc một hồi, tựa cằm lên bờ vai Hạ Mạt, dùng giọng điệu thương lượng nói: "Mạt Mạt, nói với em chuyện này."
"Cái gì?"
Randall do dự một chút: “Tình trạng cơ thể của em bây giờ đặc biệt, không nên tham gia hoạt động kịch liệt, ta dự định nói với bên tổ chức..."
"Không...không được!" Cho dù Randall không có nói xong, Hạ Mạt cũng biết ý nghĩ của hắn! Bất luận như thế nào, cậu sẽ không rời khỏi Randall, dù thế nào cũng không!
"Đây là hiện trường trận đấu, không an toàn. Nếu như em xảy ra bất trắc, ta..."
Hạ Mạt vội vàng để thìa xuống, quay người nhìn Randall: “Em có năng lực bảo vệ mình, làm sao sẽ xảy ra ngoài ý muốn? Huống hồ em là chế tạo sư, nếu như không có em, một khi nguồn năng lượng của các anh tiêu hao hết thì nên làm cái gì bây giờ?"
Khóe miệng của Randall đυ.ng đυ.ng mặt cậu, trấn an nói: "Ta biết em có năng lực, nhưng thân thể của em bây giờ không thể chịu bất kỳ tổn thương nào. Hiện dưới loại tình huống này, chúng ta không có cách nào liên hệ phụ hoàng cùng phụ hậu, cho nên chỉ có thể trước nói cho bên tổ chức, để cho họ..."
"Em không đi!" Hạ Mạt bắt lấy cánh tay của Randall, ngữ khí có chút nóng nảy: “Lại nói! Chắng lẽ em ở lại Lahu tinh cầu thì nhất định an toàn sao? Anh không ở bên cạnh em, anh có thể yên tâm được sao? Anh không sợ Hắc Vương Tinh đánh lén Lahu ngộ thương đến em?"