Từ khi đại quái vật lông đen bị cưỡng ép mang đi, đã qua bao lâu? Cũng không biết đại quái vật lông đen sinh hoạt có tốt hay không, có quả nhỏ mỹ vị cùng cá nhỏ ăn hay không.
Trải qua bước đầu thí nghiệm ngày hôm nay, Lance xem như tin tưởng có thể thông qua cá nhỏ thành lập quan hệ tín nhiệm với mao mao, kết quả do nhiệt tình quá độ, buổi tối hôm đó một hơi uống 3 bát canh cá, no đến mức ngay cả đi đường đều không được.
Bởi vì Alpha cùng Omega sẽ sản sinh tín tức tố có tác dụng xúc tác lẫn nhau, ở trước khi chưa xác định quan hệ, Alpha cùng Omega tuyệt đối không thể cùng một chỗ! Cho nên Trần Tuấn Vũ chỉ đưa đến lối vào lô cốt, cũng không có tiếp tục đi vào trong.
Lance cũng không phải không biết xấu hổ mà mời hắn vào. Mặc dù có thể cảm giác được Trần Tuấn Vũ đối với hắn có ý tứ, nhưng mà Alpha người ta còn chưa có nói rõ, hắn tự nhiên cũng không thể chủ động bỏ xuống lòng kiêu ngạo.
Hai người ở cửa ra vào mặt đối mặt bình tĩnh đứng trong chốc lát.
Lục tinh đã triệt để tiến vào đêm tối, bốn phía doanh trại phân biệt dựng lên một đài quan sát, đèn pha ngẫu nhiên quét tới, đem bên mặt hai người đều chiếu lên rõ ràng.
Lance thoáng ngửa đầu nhìn Trần Tuấn Vũ.
Cái đầu nam nhân rất cao, thân thể cũng đã hoàn toàn phát dục, cả người đều tản ra nồng đậm khí tức Alpha, nguồn tin tức này cũng không thành thật, thậm chí còn cố ý hoặc vô tình trêu chọc tinh thần của hắn.
Lance trong lúc nhất thời vẻ mặt hốt hoảng, bất quá rất nhanh liền tỉnh táo lại: “Ta đi vào nằm trước, bụng rất khó chịu."
"Ừm." Trần Tuấn Vũ hướng hắn cười cười: “Nếu như nửa giờ sau còn như vậy, chúng ta liền đi tìm bác sĩ..."
Lance phốc bật cười: “Anh quên mất, ta chính là chiến địa y liệu sư."
"À, ừm." Trần Tuấn Vũ hiếm thấy hồ đồ một lần: “Vậy em nhanh chóng vào đi, nếu như cần giúp đỡ, cứ việc liên hệ ta."
"Yên tâm."
Lance đóng lại cửa hợp kim.
Tầm mắt nam nhân bị cửa kim loại rắn chắc lạnh băng triệt để ngăn chặn, vậy mà lại làm cho Lance không khỏi cảm thấy thất lạc.
Hắn ôm bụng chậm rì rì đi tới bên giường.
Trong doanh địa tất cả mọi người ăn mặc ở dùng đều là lâm thời thống nhất bố trí, giường chiếu cũng là tiêu chuẩn trang phục hành quân. Hắn tiến lên trên giường, ván giường cứng rắn cộm đến mông sinh đau.
Lúc này hắn mới nhớ tới buổi chiều ngồi mấy tiếng ở ven hồ. Hắn nghĩ xoay người nằm lỳ ở trên giường, nhưng cái bụng trướng phình lại không chịu được sức ép, thoáng dùng lực liền có thể toát ra nước chua.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể đứng lên đi tới đi lui ở bên trong lô cốt tiêu cơm, chờ đến lúc đồ ăn tiêu hóa không sai biệt lắm, mới một lần nữa bò lại giường, cái cằm đặt ở trên gối, hai tay nhẹ nhàng xoa cái mông, nhe răng nhếch miệng mà kêu to.
Mấy ngày sau đó, mỗi ngày ba bữa sáng trưa tối Lance đều sẽ chuẩn bị cá nhỏ cho mao mao.
Đại khái sau 5 ngày liên tiếp đưa cá nhỏ, Lance cũng phải quay về Lahu.
Công tác ở đây của nhóm Trần Tuấn Vũ còn chưa kết thúc, phỏng chừng còn cần ít nhất thời gian nửa tháng, đến lúc đó Exxon đều đã khai giảng.
Bất quá cái này đối với Trần Tuấn Vũ mà nói ngược lại căn bản không có ảnh hưởng.
Sau khai giảng học kỳ mới, Trần Tuấn Vũ chính là năm tư chuẩn tốt nghiệp. Học sinh năm tư cũng sẽ trong một năm này tận lực tìm một công việc thích hợp với mình, không làm ra bao nhiêu thành tích, chỉ để lại mình một cái từ trường học tiến vào xã hội quá độ kỳ.
Cho nên Trần Tuấn Vũ coi như tốn một năm ở lục tinh cũng không đáng kể, ngược lại là chuyện đảm nhiệm đội trưởng phân đội 1 khai phá này có thể vì hắn làm rạng rỡ lý lịch cá nhân không ít.
Phân biệt ngày này, Lance thậm chí có chút sầu não, ngay cả câu cá đều không có tích cực lắm.
Trần Tuấn Vũ chú ý tới hắn khác thường, nhưng cũng không nói gì, chỉ là buổi trưa lúc ăn cơm, hướng trong bát của hắn gắp một đũa rau dưa.
Binh lính ăn cơm cùng một chỗ với bọn hắn đều sững sờ.
Bọn họ cảm thấy Lance điện hạ cùng Trần đội trưởng có ám muội! Bây giờ vừa nhìn quả nhiên là như vậy! Nếu không cái Alpha nào sẽ hướng trong bát Omega gắp thêm món ăn nha!?
Cái này không phải tương đương với biến tướng trao đổi tín tức tố sao?
Các đội viên dấy lên hừng hực tâm bát quái, nhưng lại ngại thân phận Lance điện hạ cùng với Trần Tuấn Vũ tiếu lý tàng đao*, đều không dám ở trên mặt biểu hiện ra cái gì, chỉ có thể giả bộ nghiêm trang ăn cơm, dùng dư quang lặng lẽ quan sát.
*Bên ngoài cười nói nhưng bên trong nham hiểm gϊếŧ người không cần gươm đao
Lance cũng đồng dạng sửng sốt một chút, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm rau xanh mơn mởn trong bát, thật lâu mới ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tuấn Vũ.
Trần Tuấn Vũ để đũa xuống, lau lau miệng: “Mau ăn đi, ăn xong rồi ta có lời muốn nói với em."
Nghe thấy lời này, trái tim Lance trong nháy mắt gia tốc đập!
Có chuyện muốn nói với hắn!?
Sẽ là lời gì!?
Thổ lộ!?
Trong đầu nhảy ra hai chữ này, suy nghĩ của hắn trong nháy mắt liền hỗn thành hình dáng bột nhão.
Lance mơ mơ hồ hồ mà đem rau xanh cùng bánh màn thầu ăn hết, hai ba lần lấp đầy bụng, liền theo Trần Tuấn Vũ yên lặng đi ven hồ.
Dọc theo đường đi Lance đều cúi thấp đầu, hai tay dấu ở trong ống tay áo. Hắn tự nói với mình không nên quá khẩn trương, thế nhưng đôi môi vô ý thức nhếch lên vẫn tiết lộ tâm tình của hắn.
Trần Tuấn Vũ đứng ở dưới tàng cây một gốc cây to lớn.
Nhiệt độ ban ngày của lục tinh tương đối cao, đứng ở dưới bóng cây dày đặc vừa vặn có thể che nắng.
Lance dùng mũi chân đạp đạp hòn đá nhỏ trên mặt đất, một cục đá nhỏ bằng móng tay bị đá bay đến trong hồ, tạo nên từng vòng gợn sóng.
Ngay từ đầu, Trần Tuấn Vũ cũng không nói lời nào, Lance cũng lẳng lặng mà chờ.
Qua đúng năm phút đồng hồ, Trần Tuấn Vũ mới quay người.
Tâm Lance lập tức nhấc lên đến cổ họng.
"Lance."
Thanh âm Trần Tuấn Vũ nghe hết sức nhu hòa, tựa như cành liễu đâm chồi trong mùa xuân, mềm mại ôn hòa chọc tiếng lòng người.
"Em biết ta không tới một năm..." Trần Tuấn Vũ nhìn cái đầu màu vàng kia, ánh mắt ôn nhu mà lại mê luyến: “Thế nhưng ta đã biết em ròng rã 10 năm."
"A?" Lance không nghĩ tới Trần Tuấn Vũ sẽ nói ra những lời như vậy. Trí nhớ của hắn trước giờ rất tốt, cho dù là người khi còn bé chỉ chỉ gặp qua một lần, cũng có thể dễ dàng nói ra tên của đối phương, thế nhưng Trần Tuấn Vũ vậy mà nói...
"Rất khó tin tưởng, đúng không?"
Trần Tuấn Vũ đối mặt hồ đồng tâm, đôi mắt xuất thần mà nhìn chằm chằm một nơi nào đó giữa hồ, như là đang nhớ lại.
"Ta là cô nhi, theo lời viện trưởng nói, thời điểm hắn phát hiện ta ở cửa sau viện mồ côi, ta mới sinh ra chưa được một tháng."
Lance đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trần Tuấn Vũ, biểu tình Trần Tuấn Vũ phi thường bình tĩnh, giống như cũng không có bởi vì thân thế cùng tuổi ấu thơ hoàn toàn khác người thường mà cảm thấy bi thương.
"Ta cũng không bởi vì đời trước bị vứt bỏ mà khó chịu, chỉ là đơn thuần cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng Lahu tinh cầu sinh sôi khó khăn như vậy, tại sao còn có người sẽ vứt bỏ hài tử không dễ dàng có được. Ta nghĩ, đại khái bởi vì cái hài tử này sinh ra căn bản cũng không được mong đợi đi."
Lance không biết nên an ủi hắn ra sao.
"Khi còn bé, ta vẫn là một cái người đối với cuộc sống chẳng hề tích cực, luôn cảm thấy mọi việc được như vậy là tốt rồi, ta chỉ cần cuộc sống bình thường. Thế nhưng, 12 tuổi năm ấy..."
Trần Tuấn Vũ quay đầu, hai mắt nhìn thẳng Lance: “Ta từ trên hình chiếu nhìn thấy em. Lúc ấy em mới 10 tuổi, mái tóc màu vàng nhạt, làn da vừa trắng vừa bóng loáng, mặc một thân tiểu tây trang nền trắng viền vàng, như một búp bê xinh đẹp. Em đi theo phía sau Randall điện hạ, nỗ lực bảo trì biểu tình bình tĩnh, thế nhưng cặp mắt kia luôn không khống chế được nhìn xung quanh.
Vào lúc ấy ta cũng không biết em là ai, chỉ cảm thấy trên thế giới tại sao lại có thể có một người đáng yêu như thế? Mãi đến tận khi ta đi hỏi viện trưởng, mới biết được nguyên lai em là Nhị điện hạ của Lahu tinh cầu, ở tại hoàng thành, trụ ở trong hoàng cung.
Ta cũng không biết vì cái gì, chỉ là muốn cùng em gặp mặt.
Có một quãng thời gian, ta đã từng phi thường nản lòng -- bởi vì ta ý thức được, dựa vào thân phận như vậy căn bản không khả năng cùng em gặp mặt.
Sau đó viện trưởng nói cho ta hoàng tử đều sẽ tiến vào Exxon. Vì vậy ta cố gắng học tập các loại tri thức, thi vào được Exxon, liền ở thời gian sống một ngày bằng một năm kia vượt qua ròng rã hai năm, rốt cuộc đợi đến lúc em xuất hiện."
Lance mất tự nhiên nhìn ra chỗ khác, lỗ tai có chút phiếm hồng.
Hắn cảm thấy chính mình đã có thể đoán được lời kế tiếp của Trần Tuấn Vũ, tim đập càng nhanh, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể từ trong cổ họng đυ.ng tới.
Hắn ngừng thở chờ đợi lời nói, rất nhanh liền nghe Trần Tuấn Vũ nói: "Nhất kiến chung tình đi, ta đối với em."
Nghe thấy lời này, Lance rốt cuộc thông thuận mà thở ra một hơi, thế nhưng ngay sau đó, tim đạp lại càng ngày càng kịch liệt, hắn thậm chí có thể nghe thấy từ trong l*иg ngực truyền ra âm thanh "Thình thịch".
Trần Tuấn Vũ chậm rãi giơ tay lên, dùng ngón trỏ đem cằm Lance nhấc lên.
Lance đối với động tác thân mật như vậy có chút không thích ứng, theo bản năng muốn tránh né, Trần Tuấn Vũ cũng không có làm khó hắn, cho hắn thời gian mấy phút giảm xóc, lại lớn mật mà đi về phía trước một bước.
Khoảng cách giữa hai người từ 2m lúc đầu rút ngắn đến 1m.