Trọng Sinh Chi Lãng Tử Hồi Đầu

Chương 287: Tìm được hắn? !

"Điểm đỏ là vật chất hợp thành trong tự nhiên!" Ngay sau đó Vương Hạo Văn giải thích: “Thông qua máy kiểm tra viễn trình quét hình sinh mệnh có trí tuệ kết quả đều sẽ biểu hiện bên trong hình chiếu ba chiều này, trong đó bộ phận màu xanh lam biểu tượng cho vật chất hình thành trong thiên nhiên rộng lớn, mà màu đỏ biểu tượng cho phi tự nhiên hợp thành vật chất."

Randall hiểu: “Nếu có phi tự nhiên hợp thành vật chất, cũng có nghĩa là có sinh mệnh trí tuệ thể tồn tại? "

"Trên lý thuyết mà nói là như vậy! Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng phi tự nhiên hợp thành vật chất mặt ngoài lạc đến cái tinh cầu này."

Randall nhìn chằm chằm điểm đỏ bên trong hình chiếu, thần sắc cứng ngắc.

Càng tới gần tinh cầu nguyên thủy, nội tâm lại càng phát ra mâu thuẫn, một phương diện hắn khát vọng mau chóng chạm đất tìm tòi thực hư một phương diện khác lại sợ hãi chạm đất, bởi vì một khi cái điểm đỏ kia không phải là vì Hạ Mạt tồn tại, hắn sẽ cảm thấy vô cùng thất lạc.

Vương Hạo Văn trông thấy Randall mặt không biểu tình, thầm nghĩ chẳng lẽ mình giải thích còn chưa đủ kỹ càng? Đang nghĩ ngợi cẩn thận giải thích lại một phen, chỉ nghe thấy Randall hạ lệnh: "Lập tức hướng mục tiêu tới gần."

Vương Hạo Văn sững sờ, lập tức đối điều khiển sư phi thuyền nói: "Nhanh chóng hướng mục tiêu tới gần!"

"Vâng!"

Ba người Trương Lợi cũng vào.

Trương Lợi nhạy cảm phát giác được không khí đè nén trong phòng điều khiển, vì vậy lặng lẽ hỏi Vương Hạo Văn: "Đây là làm sao vậy?"

Vương Hạo Văn nhỏ giọng nói: "Chúng ta vừa mới kiểm tra đo lường được phi tự nhiên hợp thành vật chất, hiện tại đang hướng chỗ đó chạy tới."

"Thì ra là như vậy." Trương Lợi yên lặng cầu nguyện: Là Hạ Mạt, nhất định phải là Hạ Mạt.

Bất quá chỉ ngắn hơn mười mấy giây, chiến hạm khổng lồ đã chạy đến trên không mục tiêu 1000m.

Chiến hạm khổng lồ lơ lửng ở trên không, hình thành bóng mờ to lớn bao phủ ở ngay phía trên hồ nước.

Hạ Mạt rõ ràng cảm giác được ánh sáng tối rất nhiều, nhưng mà cậu hoàn toàn không có tâm tư miệt mài theo đuổi, như lúc trước vì chuyện cá bị đốt cháy khét thành than mà cảm thấy tổn thương.

Ngược lại là Mao Mao co rúc ở trên đất chú ý tới quái vật khổng lồ trên bầu trời, sợ đến xù lông nhảy dựng lên, không quan tâm co lại đến sau lưng Hạ Mạt.

Hạ Mạt cười nhìn nó, bộ dáng tiểu vật nhỏ lông xù run lẩy bẩy làm sao lại đáng yêu như thế?

Một tay bao trùm ở trên thân thể Mao Mao, Mao Mao quả nhiên thật nhỏ, một tay đều có thể hoàn toàn đem nó bao phủ.

Mao Mao bị bàn tay lớn bao phủ, như là cảm thấy an toàn rất nhiều, lập tức thuận cánh tay Hạ Mạt chui vào một bên bắp đùi của cậu, sử dụng ra toàn bộ sức mạnh hướng phía dưới đùi Hạ Mạt lách vào.

Hạ Mạt thế nhưng bị dáng dấp của nó chọc cười, bất lương mà đâm sống lưng của nó, trêu chọc nói: "Lá gan cũng quá nhỏ, vậy mà sợ thành như vậy?

Không phải là mây đen sao? Có gì đáng sợ?"

Hạ Mạt một mặt nói, một mặt ngẩng đầu hướng trên bầu trời nhìn lại, vừa nhìn, liền làm cậu giật mình!

Đó là mây đen sao!?

Làm sao có thể!? Rõ ràng chính là một chiếc chiến hạm khổng lồ!

Chiến hạm ở nơi khuất sáng, Hạ Mạt căn bản thấy không rõ lắm ký hiệu phía trên, dưới tình huống địch ta không rõ, cậu không phải là nên lập tức trốn vào trong bụi cây!?

Thân thể ở lúc đại não còn chưa có cho ra kết luận liền làm ra phản ứng, Hạ Mạt mò Mao Mao lên, chạy đi muốn hướng trong bụi cỏ xông vào.

Đúng lúc này, một chiếc phi thuyền mini thoát khỏi chiến hạm hướng Hạ Mạt phi tới.

Hạ Mạt vừa chạy một bên quay đầu xem, nhìn thấy cái kia phi thuyền kia bay thẳng xông tới, lập tức bị dọa quá chừng, ngay cả chạy bộ đều bất ổn rồi!

Thân thể lảo đảo một cái, lập tức Hạ Mạt muốn nhào tới trong bụi cỏ, phi thuyền đột nhiên ion hóa thu hồi, một Alpha cao lớn lao xuống ôm cậu, hai người cùng nhau hướng ngã tới bên trên lùm cây.

Bụi cỏ chạc cây bị ép gãy không ít.

Hạ Mạt nằm sấp ở trên thân nam nhân, bởi vì quá độ kinh hãi mà sắc mặt trắng bệch, chỗ chóp mũi quanh quẩn cái hương vị luôn ở trong mộng kia, mặc dù không có mở to mắt, Hạ Mạt cũng biết người đặt mình ở trên người, nhất định chính là Randall!

Là Randall!

Cậu cho rằng ít nhất phải qua mười ngày nửa tháng mới có khả năng cùng Randall gặp mặt, lại không nghĩ rằng vẻn vẹn hai ngày sau, Randall liền tìm được cậu!?

Trong lòng cảm động đến tột đỉnh, hốc mắt đỏ bừng, mũi chua xót. Cậu cảm giác mình nhanh muốn khóc lên rồi, rõ ràng cố nhẫn nại lâu như vậy, đυ.ng một cái đến Randall, những cái uất ức dằn xuống đáy lòng kia liền ào ào xuất hiện.

Thế nhưng có gì phải khóc?

Cậu một đại nam nhân, sao có thể đơn giản ở trước mặt người trong lòng yếu thế.

Vì che dấu quẫn thái của mình, Hạ Mạt dứt khoát không đứng lên, đôi má dán ở ngực Randall, nhẹ giọng kêu: "Randall?"

"Bị thương sao? Khó chịu sao?" Randall thanh âm nghe lo lắng cực kỳ, thậm chí bởi vì quá căng thẳng quá độ mà thay đổi giọng điệu.

Hô hấp của hắn đặc biệt dồn dập, l*иg ngực rắn chắc rộng lớn đang kịch liệt phập phồng! Nghe thấy thanh âm Hạ Mạt, hắn rốt cục thở một hơi dài nhẹ nhõm, duỗi ra hai cánh tay như kìm sắt, ôm thật chặt Hạ Mạt.

"Tại sao không nói chuyện? Biết ta có bao nhiêu sợ hãi không?" Hạ Mạt mím môi, hốc mắt phát nóng.

"Trông thấy em bị cuốn vào vết nứt không gian, ta quả thực hận không thể gϊếŧ chính mình! Chỉ cần vừa nghĩ tới khả năng rốt cuộc nhìn không thấy em, rốt cuộc nhìn không thấy bảo bảo, trong lòng liền giống như bị người dùng dao găm cứ thế mà cắt."

"Đừng nói như vậy." Hạ Mạt vực dậy nửa người trên, che miệng của hắn!

Randall cùng cậu đối mặt, hai người đều là con mắt đỏ bừng, một người là vì cảm động cùng vui sướиɠ, một người khác nhưng lại bởi vì mỏi mệt cùng áp lực.

Nhìn vốn là đôi mắt trong suốt xinh đẹp lại phủ kín tia máu, Hạ Mạt cực kỳ đau lòng, hắn hoàn toàn quên mất sau lưng còn có thể sẽ có rất nhiều nhân viên cứu viện tồn tại, trực tiếp cúi người hôn cái mí mắt mỏng manh kia!

Lông mi màu vàng nhạt có chút rung rung.

Không khí đều vì vậy mà trở nên khác thường tươi đẹp, bọn họ có thể tinh tường cảm giác được kí©ɧ ŧɧí©ɧ tố ở trong cơ thể lẫn nhau kịch liệt bay lên! Suốt thời gian hai ngày không có gặp mặt, bọn họ như thế khát vọng lẫn nhau, khát vọng âu yếm lẫn nhau.

Nhưng mà trời không chiều lòng người.

Liền ở lúc bọn họ sắp tiến hành bước tiếp theo, sau lưng Hạ Mạt bỗng nhiên truyền tới thanh âm ngốc bẩm sinh manh " chít " Thanh âm lập tức đem không khí tốt đẹp phá hư sạch sẽ.

Mao Mao ghé vào đằng sau bả vai Hạ Mạt, thò đầu ra tò mò đối mặt cùng đại quái vật lạ lẫm.

Randall nhìn mặt lông một lát, vốn là tay khoác lên bên hông Hạ Mạt lặng lẽ tiến lên, bắt được cái đuôi to của Mao Mao, tàn nhẫn đem tiểu tử ném qua một bên.

Đã không có bóng đèn, Randall một lần nữa ôm Hạ Mạt, dự định tiếp tục việc vừa nãy chưa làm hết! Lại không nghĩ sau lưng lại truyền tới Vu Triết thét lên, Randall chỉ cảm thấy gân xanh trên trán thình thịch nhảy lên.

Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

Loại hành ngữ lưu hành võng lạc này quả nhiên là thực sự có ý nghĩa nhất định.

Không có cách nào khác, Randall đành phải trước cùng Hạ Mạt tách ra.

Hạ Mạt đứng dậy, trông thấy đứng ở chỗ không xa Trương Lợi, Trần Tuấn Vũ cùng Vu Triết.

Ba người này chỗ hốc mắt đều có hoặc nhiều hoặc ít màu xanh đen, mà ngay cả Vu Triết còn chưa thành niên cũng là như vậy.

Hạ Mạt cảm động không thôi, làm 3 cái cúi đầu 90 độ: “Cám ơn các cậu!"Nói xong, cậu bước nhanh đến phía trước, cùng Trương Lợi, Trần Tuấn Vũ và Vu Triết phân biệt ôm.

"Tớ còn không biết các cậu là làm sao tìm được tớ?"

Trương Lợi nhìn thoáng qua Vương Hạo Văn cầm đầu đo đạc sư không gian rung động đứng ở phía sau, nói ra: "May mắn mà có Gamma tinh cầu viện trợ, nếu không chúng ta đến bây giờ còn ở trong một mảnh mờ mịt."

Nghe vậy, Hạ Mạt hướng bọn người Vương Hạo Văn cúi đầu.

Vương Hạo Văn nhìn thấy, lập tức không chịu nổi, vội vàng nâng khuỷu tay Hạ Mạt nói: "Gamma tinh cầu chính là vì bang giao trường tồn giữa hai nước, kính xin chuẩn Vương phi chớ để chúng ta khó xử."

Đối phương đã nói đến thế này, Hạ Mạt đương nhiên sẽ không tiếp tục nữa.

Vương Hạo Văn ngược lại là tương đương có ánh mắt, biết rõ mấy người này có chuyện bất tiện hắn là người ngoài hành tinh nghe được, liền lập tức dẫn đo đạc sư, tiến về địa phương khác ở Lục tinh thu thập số liệu không gian dị động.

Ngay sau đó, toàn bộ người quân hạm đều bắt đầu bận túi bụi, có người điều khiển bay khỏi ven hồ, tiến về trước những nơi khác thu thập tình huống, có người thì bắt đầu dựng điểm ở tạm thời.

Hạ Mạt nhìn điệu bộ này liền cảm thấy không đúng, vì vậy hỏi: "Đây là dự định làm cái gì?"

Trương Lợi không trả lời mà hỏi lại: "Đây là một tinh cầu nguyên thủy?"

Vừa nhắc tới cái này, Hạ Mạt lập tức kích động: “Đúng, đúng vậy! Là tinh cầu nguyên thủy! Chính ta ở đây thời gian hai ngày cũng không có nhìn thấy dấu hiệu sinh mệnh có trí tuệ hoạt động!"

"Quá tốt rồi!" Trương Lợi vội vàng cúi đầu bấm quang não, đối với các binh sĩ nói: "Đừng quên thu thập hàng mẫu động thực vật."

"Vâng!"

Nghe thấy Trương Lợi an bài, Hạ Mạt hỏi: "Chúng ta vậy mà nghĩ đến cùng một điều!? "

"Tinh cầu nguyên thủy xinh đẹp như vậy, nếu như xác thực không có những tinh cầu khác chiếm lĩnh, chúng ta nhất định phải bắt nó nhét vào dưới trướng, chỉ là..." nét mặt Trương Lợi xem ra giống như thật khó khăn.

Hạ Mạt hỏi: "Chỉ là cái gì?"

Trương Lợi không dấu vết liếc nhìn Randall, thấy Randall không có ý phản đối, mới nói: "Nhưng mà cho dù chúng ta thật sự có thể thành công chiếm lĩnh nó, nếu muốn lợi dụng vật tư tự nhiên trên đó, còn cần một cái điều kiện tiên quyết, chính là trước tiên chúng ta phải có được hình phi thuyền nhảy qua không gian."