Lúc trước ở trên đường tới bọn họ cũng đã biết được lúc này đối tượng phải trợ giúp chính là hồng cực nhất thời(?) đội trưởng quân đoàn bảy —— Randall điện hạ.
Vốn là thưởng thức tiểu thanh niên đo đạc càng làm đến nơi đến chốn một cái so với một cái càng cao hứng, nhưng mà rất nhanh liền được cho biết lão bà đội trưởng quân đoàn bảy còn có tiểu bảo bảo được hơn 3 tháng đã mất tích?
Cái này làm cho bọn họ hung hăng thầm nghĩ trời cao đố kỵ anh tài!
Kiểm tra đo lường chấm dứt, A Đạt nói: "Kiểm tra đo lường đã xong, chúng ta chỉ cần trở về nghỉ ngơi thật tốt, chờ ngủ một giấc liền biết được kết quả."
Randall không nói lời nào, chờ kiểm tra đo lường sư hoàn toàn thu thập xong sân bãi, lúc này mới hộ tống bọn người Randall trở lại Lahu.
Cùng lúc đó trong phủ nội các.
Locke chặt chẽ nhăn đầu lông mày, thần sắc có vài phần nghiêm túc.
Laurent nhỏ giọng nói: "Phụ thân, người còn đang vì Gris Hắc Vương tinh cùng phái đoạt quyền Hướng Thương hành động thất bại mà buồn rầu?"
"Ta chỉ là không nghĩ đến, Hoàng đảng vậy mà lại tăng thêm vũ khí mới." Locke nói:
"Chương trình tự động phân giải ion, Hoàng đảng đến cùng còn có bao nhiêu thứ chúng ta không biết?"
Laurent không có trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, mà là nói: "Phụ thân, lúc này đây chúng ta cũng không phải là không có thu hoạch."
"Con nói là Hạ Mạt?"
"Đúng vậy! Hạ Mạt ngay từ đầu che giấu thân phận của mình, dùng thân phận phó quan tiến vào diễn tập quân đội, về sau bởi vì cứu Randall tung tích không rõ. Chẳng lẽ phụ thân không thấy, đây đúng là cơ hội để chúng ta lợi dụng thật tốt sao?"
"Như thế nào?"
"Quân nhân quan trọng nhất là trung với quốc gia, trung với tinh cầu, nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh cấp trên! Nhưng là Hạ Mạt này, ha ha, giấu diếm thân phận không nói, còn đem cái mạng nhỏ của mình ném vào.
Nếu hắn là một người bình thường, giấu diếm thân phận có lẽ không có nghiêm trọng như vậy, nhưng Hạ Mạt hết lần này tới lần khác không phải người thường, hắn là chuẩn Vương phi của Randall, ha ha, báo cáo sai thông tin, lừa gạt ...Điều này, liền đủ để khiến cho hắn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích!"
Kiểm tra đo lường không gian rung động tạm thời có một kết thúc.
Đoàn người trở lại Lahu tinh cầu.
Randall an bài phòng khách quý cho bạn bè đến từ Gamma tinh, mang đo đạc sư nhao nhao đi vào phòng nghỉ ngơi, hiếm thấy mà lại đặc biệt đi vào phòng nghỉ ngơi của A Đạt.
"Thùng thùng" hai tiếng, cửa phòng mở ra, A Đạt ăn mặc chỉnh tề xuất hiện ở cửa ra vào, tựa hồ không có ý định nghỉ ngơi.
Randall nhìn thoáng qua bên trong: "Tôi có thể vào không?"
A Đạt nghiêng người mở ra thông đạo.
Randall xải bước bước vào.
Hoàng thất cung cấp phòng nghỉ ngơi của khách quý vô cùng xa hoa, ít nhất phương tiện so với tẩm cung Randall càng thêm hoàn thiện.
Randall ngồi ở trên ghế sofa, từ đầu đến cuối đều không lên tiếng.
"Uống nước không?" A Đạt đứng ở trước tủ lạnh màu xám bạc, nghiêng đầu hỏi.
"Cám ơn, không cần."
A Đạt cũng không nhiều lời, từ bên trong tủ lạnh lấy ra một bình đựng nước, một bên kéo móc kéo kim loại ra, một bên hướng ghế sô pha khác đi đến.
Hắn ngồi ở trên ghế sofa, ngửa đầu một hơi uống hết nước đá, sau đó đem bình đặt ở trên bàn trà kim loại: "Nếu như cậu muốn nói cảm ơn với tôi, như vậy hiện tại tôi liền có thể trả lời cậu, không cần cám ơn."
Randall vẫn như trước duy trì tư thế lúc đầu, không nhúc nhích.
A Đạt cũng không thúc giục, cơ thể hơi ngửa về đằng sau, dựa lên trên chỗ tựa lưng mềm mại, không nhanh không chậm mở ra quang não điều tra tin tức.
Hai Alpha vẫn luôn luôn duy trì trạng thái như vậy, thẳng đến năm phút sau, Randall bỗng dưng đứng dậy đi tới cửa, xem bộ dáng giống như là dự định rời khỏi.
Đúng lúc này, Randall đi tới cửa bỗng nhiên dừng bước lại, cũng không quay đầu lại nói: "Tôi có một vấn đề."
"Xin mời nói."
"Tại sao phải giúp tôi?"
A Đạt trầm mặc một chút, trả lời: "Nói thực ra, tôi cũng không phải đang giúp cậu, chỉ là đang đánh cược một cái khả năng."
Randall không hề rời đi, như là chờ hắn nói tiếp.
A Đạt nghiêng đầu nhìn bóng lưng của hắn: "Đánh cược khả năng cường thịnh của Lahu tinh cầu."
Randall bỗng nhiên nhếch miệng, lộ ra cái tươi cười đầu tiên từ lúc Hạ Mạt mất tích đến bây giờ: "Lựa chọn của cậu nhất định là chính xác." Nói xong, nhanh rời khỏi.
Ngơ ngơ ngác ngác ngủ hơn 7 tiếng đồng hồ, Hạ Mạt chậm rãi mở to mắt, mở cửa khoang ra xem xét, bên ngoài thật là đen.
Cậu ưu buồn trở lại trong phòng nghỉ ngơi, ở sâu trong lòng vậy mà sinh sôi ra cảm giác yếu ớt cô độc.
Hai đời đến nay, ngoại trừ cái đoạn lịch sử đen tối bị nhốt đời trước kia, cậu chưa từng cả ngày không cùng những người khác liên hệ, núp ở trong cái phòng nghỉ chật chội này, tâm tình khó chịu không rõ.
Bụng có phần đói, cậu liền đem tinh thần lực thò ra phi thuyền, lợi dụng ion trải rộng trong thiên nhiên hợp thành dinh dưỡng tề.
Miệng rất thèm ăn, cậu đem dinh dưỡng tề biến thành mùi vị thịt nướng, dù vậy, chất lỏng sền sệt ăn ở trong mồm cũng gần như không có vị gì hợp lòng người, tóm lại, hương vị rất cổ quái.
Cũng may các bảo bảo ở trong bụng đặc biệt thuận theo, không có cố ý giày vò cậu.
Ăn xong đồ vật, cậu nằm nghiêng ở trên giường nhỏ, không tự chủ hồi tưởng lại lúc ở cùng Randall.
Còn nhớ rõ khi cậu vừa mới bị đo lường ra mang thai, biểu tình Randall vừa khϊếp sợ lại mừng rỡ, còn nhớ rõ Randall nắm mắt cá chân cậu, nhẹ nhàng ôn nhu giúp cậu cởi giày...
Mỗi một màn ở chung cùng Randall đều ấm áp như vậy, làm cậu say ngất ngây đến trong tưởng tượng.
Cậu bị không gian loạn lưu cuốn đi, Randall nhất định vô cùng lo lắng, còn có ba ba, cha, còn có phụ hoàng, phụ hậu...
Hạ Mạt nhắm lại hai mắt, thầm nghĩ trong lòng: Ngày mai nhất định phải dậy sớm, cho dù là khuyết thiếu khung lý luận cơ bản, cũng phải thử hướng bước nhảy không gian nghiên cứu phương hướng, nếu không bảo bảo trong bụng có thể hay không khi sinh ra nhìn thấy phụ thân trước tiên còn là một vấn đề.
Sắc trời dần dần chuyển sáng.
Nắng sớm từ trong khe hở rừng rậm xuyên qua, vừa vặn rơi ở bên trên mí mắt Hạ Mạt.
Hạ Mạt nhíu mày, hơi nghiêng đầu chút, sau đó mở to mắt, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng nghỉ ngơi, toàn bộ phòng nghỉ ngơi đều hiện ra màu quýt cực kì nhạt.
Nơi này sáng sớm ngược lại là xinh đẹp.
Hạ Mạt theo thói quen nhìn thời gian, không nghĩ tới cậu vậy mà chỉ ngủ hơn 3 tiếng đồng hồ, duỗi người một cái, thích ý đứng lên, mở cửa khoang ra đi ra ngoài.
Ánh sáng mặt trời mới nổi lên, trong rừng rậm chim non dậy sớm đã vui sướиɠ bắt đồ ăn, ngẫu nhiên sẽ có một hai con lòng hiếu kỳ đặc biệt nặng, còn có thể chủ động rơi xuống trên phi thuyền, kỷ kỷ tra tra gọi một lát, hô bạn gọi hữu náo nhiệt một hồi lâu.
Hạ Mạt đi đến trên đồng cỏ mềm mại, cây cỏ dính đầy sương sớm, cũng may cậu mặc chính là ủng chiến bằng da, không bị hơi nước ướt nhẹp! Mỗi khi cậu đi một bước, ở sau sẽ lưng hình thành một cái dấu chân lông xù màu xanh lá.
Hạ Mạt đi vào dưới một cây đại thụ, ngồi ở trên tảng đá trơn bóng, dự định hợp thành đò ăn sáng hôm nay.
Còn chưa ra tay, một tiểu động vật lanh lợi từ trên cây chạy xuống, con động vật nhỏ này tương tự như sóc con ở địa cầu cổ, đầu nho nhỏ, chân trước cũng nho nhỏ, mắt to đen lúng liếng khảm ở trên mặt, ùng ục ùng ục xoay một cái, khỏi nói có bao nhiêu đáng yêu.
Ở Lahu Hạ Mạt chưa từng gặp qua động vật lanh lợi như vậy, vì vậy vụиɠ ŧяộʍ lấy cho nó cái tên, gọi là Mao Mao.
Mao Mao đứng ở tảng đá lớn bên kia, đầu có chút nghiêng, lông xù ở đuôi to chậm rãi lay động trái phải.
Hạ Mạt hướng nó vẫy tay.
Nó như là bị kinh hãi, sau đó lui về sau mấy bước, kết quả không cẩn thận cắm xuống dưới tảng đá! Hạ Mạt rất không có tâm đồng tình "Phụt" bật cười.
Tiểu gia hỏa rất nhanh thì lấy lại tinh thần, hai cái móng vuốt bám lấy chỗ lề tảng đá, đầu chậm rãi thò ra, tò mò nhìn Hạ Mạt.
Hạ Mạt không tiếp tục trêu chọc nó, ăn xong dinh dưỡng tề, bắt đầu suy nghĩ bước nhảy không gian.
Thấy đại quái vật luôn luôn không có động tĩnh, Mao Mao ngược lại là đánh bạo hướng bên cậu tới gần, nó mỗi khi đi một bước đều cẩn thận, thẳng đến lúc đến gần cũng không còn gặp đại quái vật có phản ứng gì, vì vậy liền vụиɠ ŧяộʍ cho rằng đại quái vật sẽ không tổn thương nó, vì vậy cả gan nhảy lên trên bờ vai Hạ Mạt, thậm chí còn thản nhiên ngồi xuống.
Trên bả vai bỗng nhiên nhiều thêm một chút trọng lượng, Hạ Mạt tự nhiên cảm giác được, con mắt hấp mở một cái khe hở, nhìn thấy con kia ở cạnh mình thản nhiên lắc lư cái đuôi to, khóe miệng chậm rãi giơ lên, tiểu gia hỏa này thật đúng là đơn thuần đáng yêu, cậu lần nữa nhắm mắt lại, không để ý tới Mao Mao.
Một người một sủng vật ngẩn ngơ chính là gần nửa ngày.
Giữa trưa, bụng Hạ Mạt lần nữa xì xào vang lên, cậu mở to mắt, nhìn quả lớn tươi đẹp ướŧ áŧ trên cây ngẩn người.
Mao Mao tò mò nhìn cậu, lại nhìn nhìn trái cây, hai cái tiểu vuốt trước hợp lại cùng nhau chà xát một cái, bỗng nhiên lẻn đến trên cây, nhưng không có hái quả lớn xinh đẹp kia, mà là dùng miệng cắn đứt một đoạn dây leo, ngậm xuống thả ở trên tảng đá.
Hạ Mạt nhìn dây leo, những dây leo này chỉ vẹn vẹn có lớn nhỏ bằng ngón cái, mặt trên có lấy bốn năm trái cây nhỏ tướng mạo thông thường, trái cây ước chừng có quả lớn như quả mận vậy, mặt ngoài hiện lên màu xanh nhạt.
Cậu đã đoán được ý của Mao Mao rồi, nhưng vẫn như trước cảm thấy vô cùng kinh hỉ, vì vậy cậu chỉ chỉ chính mình: "Cho ta?"
Mao Mao nghe không hiểu lời Hạ Mạt nói, chỉ là đem dây leo hướng trước mặt Hạ Mạt đẩy, sau đó nghiêm túc ngồi xuống, ngửa đầu nhìn cậu.
Hạ Mạt thăm dò tính vươn tay, thấy Mao Mao quả nhiên không có phản ứng khác, vì vậy yên lòng hái trái cây, bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng khẽ cắn, ngoài ý muốn mỹ vị!
Mùi trái cây nồng nặc hòa lẫn với mười phần vị chua ngọt, ăn ngon đến không thể tưởng tượng nổi! Hoàn toàn đền bù khát vọng của cậu đối với hoa quả từ lúc tham gia diễn tập đến nay.
Hạ Mạt thoáng cái mở to hai mắt, lập tức khẩu vị mở ra, hai ba lần liền đem toàn bộ trái cây bên trên nhánh dây nhét vào trong miệng.