Lahu tinh cầu phủ nội các tổng lý, trong thư phòng.
Locke nhìn chằm chằm lá trà không ngừng chìm nổi trong chén, thần sắc không rõ nói: "Chúng ta còn cần hành động trong thời gian dài như vậy, Hoàng đảng đã nới lỏng đề phòng đến cực hạn."
Laurent đứng ở dưới: “Cha, ngài là muốn thừa dịp diễn tập quân sự này đánh lén Hoàng đảng?"
"Ha ha, này sao có thể gọi là đánh lén?" Locke ấn mở hình chiếu ba chiều, trong hình chiếu hiện ra đúng là Hướng Thương tinh cầu xảy ra bất trắc, còn có người sẽ hoài nghi đến trên đầu chúng ta sao?"
"Cha cao minh, nhưng mà con vẫn không hiểu rõ kế hoạch của ngài."
"Hướng Thương tinh cầu nhìn từ bề ngoài yên ổn hài hòa, trên thực tế đã cuồn cuộn sóng ngầm, chỉ kém một chỗ đột phá! Nếu như chúng ta cung cấp chỗ đột phá cho phái đoạt quyền, như vậy cho dù là chúng ta hay là phiền não của bọn hắn, đều có thể giải quyết một lần duy nhất."
"Ngài đã cùng bọn họ liên hệ tốt rồi?"
"Đúng vậy."
"Vậy thời gian bắt đầu bạo loạn?"
"Ta đã liên hệ Gris Hắc Vương tinh rồi, sau khi trận đấu bắt đầu được mười lăm ngày thì để bọn họ đánh lén TU 301!
Khi đó là lúc hai bên quân đội hết đạn hết lương thực trong thời khắc yếu đuối nhất, chỉ cần một khi chiến đấu khai hỏa, phái đoạt quyền ẩn núp trong bóng tối liền lập tức phát động bạo loạn, trực tiếp đem tất cả mọi người trên TU 301 giải quyết một lần duy nhất."
"Kế hoạch mặc dù rất không tồi, nhưng con tương đối lo lắng thực lực phái đoạt quyền..."
"Điểm này con hoàn toàn không cần lo lắng. Trải qua trăm năm tích lũy, bọn họ đã chuẩn bị tất cả cho hôm nay, chỉ còn chờ cơ hội."
"Đã như vậy, chúng ta liền có thể ngồi hưởng ngư ông đắc lợi..."
"Ha ha ha..."
——
TU 301 tựa như một viên tinh cầu tĩnh mịch, động thực vật rất thưa thớt, nguồn nước khan hiếm, mà ngay cả côn trùng ương ngạnh đều hiếm khi sống sót.
Hạ Mạt đứng ở bên trong doanh địa chuyên môn chế tạo cơ giáp, bổ sung nguồn năng lượng cơ giáp X.
Ở bên cạnh cậu tất cả đều là chế tạo sư cơ giáp đang quan sát học tập, vẻ mặt của mọi người đều đặc biệt nghiêm túc, ngẫu nhiên còn ghi lại một chút.
Sau khi bổ sung liên tiếp năm chiếc cơ giáp, Hạ Mạt lau mồ hôi, nói "Tạm thời nghỉ ngơi một chút."
Nói xong, cậu phất phất tay gọi người đem cơ giáp trong sân mang đi, sau đó ngồi lên trên ghế đệm, liếʍ liếʍ môi khô ráo.
Có chế tạo sư cơ giáp chú ý tới cậu mờ ám, lập tức hiên ngang lẫm liệt từ trong nhẫn không gian móc ra bình đựng non nửa nước, hai tay đưa cho Hạ Mạt.
Hạ Mạt theo cặp tay kia nhìn lên trên, lại là Ngô Mai, cậu không khỏi cười cười: “Thân thể không có việc gì chứ?"
"Vốn là đánh giá 2 ngày, về sau phân phối nhiệm vụ cho ta cũng luôn vô cùng nhẹ nhõm, bây giờ rãnh rỗi đến nỗi toàn thân đều ngứa rồi."
Hạ Mạt tiếp nhận nước của nàng, mở cái nắp uống một hớp lớn: “Đêm nay qua 12:00, diễn tập chính thức bắt đầu. Kế tiếp còn cần ngươi bận rộn."
"Vâng, vậy theo phân phó của ngài."
"Ha ha..."
7: 00, sau cơm tối.
Vu Dục đem tất cả mọi người triệu tập cùng một chỗ, bắt đầu diễn tập trước lần thứ ba phân công nói rõ.
"Sức chiến đấu chủ yếu của chúng ta chia làm 3 phe, mỗi một phe đều sắp xếp chế tạo sư cơ giáp tương ứng. Đội một phụ trách xung phong, đánh lén bên đỏ, mục đích là rời đi lực chú ý của bên đỏ, đội hai phụ trách cùng đội một rời đi lực chú ý của bên đỏ đồng thời, xâm nhập vào bên trong phá huỷ lô-cốt, nhớ kỹ, mục tiêu nhất định là lô-cốt quan chỉ huy, đội ba phụ trách bảo trì an toàn căn cứ, nhiệm vụ của các ngươi đặc biệt gian khổ, nếu chúng ta đều có thể nghĩ ra biện pháp đánh lén, như vậy quân địch rất có thể cũng sẽ đánh lén chúng ta, cho nên các vị cần phải giữ vững tinh thần, đối phó kẻ địch!"
"Vâng!"
"Tốt! Đội một, đội hai xin chú ý, buổi tối đúng 10: 00 giờ xuất phát, đầu tiên chúng ta đã nói rõ hai cái địa điểm mai phục này, chỉ cần thời gian vừa đến lập tức phát động công kích."
"Vâng!"
Tổ chức công tác nhắc lại hoàn tất, Vu Dục hạ lệnh giải tán.
Hạ Mạt đi theo Vu Dục tiến vào trong lô cốt quan chỉ huy.
"Ngồi." Vu Dục nói.
Hạ Mạt cũng không khách khí với hắn, ngồi ở bên trên ghế mềm đặc biệt chuẩn bị vì cậu.
Vu Dục thần sắc vô cùng nghiêm túc: “Có một việc, ta phải sớm ước định cẩn thận với ngươi"
"Cái gì?"
"Tối hôm nay sau khi chiến đấu khai hỏa, bất luận tình thế hai bên như thế nào, ngươi đều không thể từ bêm trong hầm trú ẩn chạy ra."
"Hầm trú ẩn?" Hạ Mạt đứng lên: “Vì cái gì ta phải vào hầm trú ẩn? ! Tất cả mọi người đều ở chiến trường dốc sức liều mạng, ta lại..."
Vu Dục không nói chuyện, chỉ là nhìn chằm chằm bụng của cậu.
Hạ Mạt sững sờ, cúi đầu nhìn bụng của mình, các bảo bảo hiện tại đã gần 3 tháng, phần bụng cũng có chút dấu hiệu nhô ra. Vu Dục nói lời này thật ra không có sai, cậu xác thực nên cân nhắc an toàn vì các bảo bảo, ngoan ngoãn ở bên trong hầm trú ẩn.
Nhưng cậu chính là không cam tâm, không muốn!
Cậu rõ ràng có thể vì đoàn đội cống hiến càng nhiều lực lượng, nhưng bởi vì tình huống thân thể đặc biệt...
Thế nhưng cậu có thể làm gì? Các bảo bảo đối với cậu mà nói quá quan trọng!
Hạ Mạt chán nản ngồi lại trên ghế.
Vu Dục nhìn cậu giống như suy nghĩ minh bạch, vì vậy nói: "Vậy quyết định như vậy. Hầm trú ẩn ở ngay phía dưới nhà vệ sinh.
Đêm nay 11: 50, ngươi liền đi vào chờ, tuyệt đối đừng chạy loạn biết không?"
"Biết rõ."
Vu Dục nhìn cậu bị đả kích, ngẫm lại đoạn thời gian gần đây cậu bộ dáng tích cực nhiệt tâm, cũng có chút không đành lòng, vì vậy nói bổ sung: "Ngươi trước tiên phân tích thật tốt lợi và hại, ta đi mời Randall điện hạ đến." Loại việc thuyết phục Hạ Mạt này quả nhiên là giao cho Randall thì tương đối phù hợp ah!
Hạ Mạt không có lên tiếng.
Vu Dục rời khỏi thành lũy, rất nhanh, Randall liền vào.
Hạ Mạt ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh là đội hai?"
"Ừ: “ Randall đi đến phía sau cậu, hai tay từ phía sau vây quanh phía trước, nhẹ nhàng vòng quanh bờ vai của cậu: “Không vui?"
"Không có."
"Vì cục cưng của chúng ta, nhất định phải nghe theo an bài của quan chỉ huy."
"Em biết." Hạ Mạt thẳng đầu. Một lát sau, ngẩng đầu hướng Randall cười cười: “Đợi các bảo bảo thuận lợi sinh ra, em còn có rất nhiều cơ hội đi theo anh vào sinh ra tử."
"Đừng nói điều xấu như vậy. Ta cũng không cần em theo ta vào sinh ra tử, chỉ cần em sống khỏe mạnh vui vẻ, ta liền thỏa mãn."
"Yêu cầu của anh thật là thấp."
Randall nhẹ nhàng hôn hôn gương mặt của cậu: “Có thể gặp được em, đã dùng hết phân nửa vận may trong sinh mệnh của ta, đồng thời có được hai bảo bảo, lại dùng hết một nửa vận may khác. Ta không dám yêu cầu quá nhiều, chỉ sợ trời cao cảm thấy ta lòng tham không đáy, đem thứ đã có được đều lấy đi."
"Randall..."
"Cho nên, vì ta, nhất định phải chăm sóc tốt chính mình, được không?"
"... Được."
——
Thời gian chờ đợi đặc biệt dài dằng dặc.
Ánh sáng của TU 301 rốt cục ngầm hạ, buổi tối 10: 00, đội một, đội hai cả đội xuất phát.
Hạ Mạt ngồi ở trong pháo đài, con mắt chăm chú nhìn ngoài cửa sổ.
Vu Dục hùng hùng hổ hổ đi tới, thoáng nhìn thần sắc Hạ Mạt, không khỏi thở không ra hơi: “Còn lo lắng cái gì?"
"Quên ta với ngươi đã nói sao?"
"Không có."
Vu Dục thật sự là hận không thể đâm đầu của hắn: “Đừng lo lắng, đến lúc nào rồi hả? Không phải nói 11: 50 liền rút lui sao? Tranh thủ thời gian thu thập!"
Hạ Mạt mới đứng lên, đi một vòng lớn trong lô cốt cũng không phát hiện cái gì mình có thể mang đi, ánh mắt khóa chặt ghế dựa mềm, nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định đem cái ghế tựa mang đi.
11: 50, Hạ Mạt dưới sự dẫn đường của Vu Dục tiến vào hầm trú ẩn, còn chưa ngồi vững vàng, mặt đất bỗng nhiên truyền đến một tiếng "Ầm ầm" thật lớn, ngay sau đó là dày đặc âm thanh thương pháo thanh cùng gào thét.
Vu Dục phút chốc nghĩ đến có quan hệ đương cục, mở ra quang não hướng đội ba phát ra trò chuyện: “Tiếng súng là từ đâu tới? !"
"Báo cáo trưởng quan! Chúng ta bị Gris Hắc Vương tinh đánh lén!"
Vu Dục dứt khoát tắt video đi vào.
Hạ Mạt chỉ nghe thanh âm này, trong nội tâm liền lo lắng, hôm nay vừa vặn tốt, Gris Hắc Vương tinh vậy mà tìm đến TU 301 rồi, cậu cũng không tin không cùng nội các không có quan hệ gì!
Trong nháy mắt Hạ Mạt bên này phân tích rất nhiều, bên kia Vu Dục thần sắc lại càng ngày càng nghiêm trọng!
12: 05, Randall phát tới đề nghị video.
Vu Dục lập tức nhận được: “Quan chỉ huy, chúng ta lọt vào lửa địch công kích của Gris Hắc Vương tinh cùng Hướng Thương tinh cầu!"
"Kiên trì! Vừa đánh vừa lui!"
Randall trả lời lớn tiếng: "Rõ!"
Vu Dục nhìn thấy tình huống ba phân đội truyền tới, do dự sau nửa ngày, nói với Hạ Mạt: "Ta đi ra xem tình huống một chút, ngươi ngàn vạn không thể rời khỏi nơi này, biết không?"
Sau khi Vu Dục dặn dò liên tục, liền rời khỏi hầm trú ẩn.
Tuy nhiên hắn chân trước vừa đi, Hạ Mạt liền ngồi không yên.
Tình huống trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, cho dù Gris Hắc Vương tinh cùng phái đoạt quyền của Hướng Thương tinh cầu cơ bản không có quá nhiều liên hệ, nhưng mà bọn họ đang phối hợp lại vô cùng ăn ý, hơn nữa hỏa lực cường đại, chỉ ngắn ngủi 10 phút, đội một, đội hai, đội ba đã có xu thế liên tục bại lui.
Hạ Mạt lo lắng vô cùng, ngay cả ngồi cũng ngồi không yên, ở trong hầm trú ẩn không rộng rộng rãi lắm đi tới đi lui. Làm một thành viên chiến đấu, cậu biết rõ nguy cơ cùng tình hình chiến đấu bây giờ, nhưng hết lần này tới lần khác đều không có bất cứ tác dụng gì.
Vu Dục ngồi ở ngay phía trước lô cốt quan chỉ huy, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm phi thuyền cùng cơ giáp hình trên không trung không ngừng xoay quanh.
Hỗn chiến tiến hành ròng rã suốt mười lăm phút, khí thế của quân đội Lahu tinh cầu càng lúc càng yếu, Vu Dục thấy thế, bình tĩnh kết nối tất cả nhân viên loa phóng thanh: “Khởi động chương trình tự động phân giải ion."
Lời này không thể nghi ngờ đã mang đến cho những người bên trong khổ chiến một tia an ủi.