Trọng Sinh Chi Lãng Tử Hồi Đầu

Chương 79: Lý Yến

Nhưng mà, người đó làm cho cả hoàng thất và nội các đều hổ thẹn! Không cần nhiều lời, mọi người đều biết ta nói tới ai!"

Các học sinh thiếu hứng thú rốt cục có người ngẩng đầu! Thoáng tụ tập tinh thần nghe trong chốc lát, lập tức hào hứng dạt dào, bởi vì người mà lão sư này nói chính là người đang nóng hổi gần đây —— Hạ Mạt.

Trùng hợp chính là, Hạ Mạt đang ở trong phòng học này!

A! Thật là náo nhiệt!

Thấy lời nói của mình làm cho các học sinh hứng thú, Lý Yến xụ mặt, tiếp tục nói: "Lấy tin tức này làm ví dụ, chúng ta có thể dễ dàng tổng kết ra một điều! Đó chính là người làm nhân vật trung tâm của tin tức này, nhất định là tư tưởng đạo đức bại hoại, sinh hoạt tác phong hỗn loạn, luân lý tĩnh dưỡng không, đầy, đủ! Người như vậy, các vị đang ngồi ở đây dám cùng hắn kết giao sao?"

Đợi bà thoải mái nói hết lời nói này, Hạ Mạt rốt cục ngẩng đầu lên...

Lý Yến nói cao hứng, bà đã sớm không vừa mắt tên Beta nam vừa vào trường học liền nổi tiếng này từ lâu rồi! Có gì đặc biệt hơn người?

Không phải là tinh thần lực siêu phàm? Không phải là có một cái mã tốt?

Hắn cho rằng hắn bằng vào hai thứ này là có thể hoàng hành khắp thiên hạ? Thật sự là đánh giá cao chính mình rồi!

Sau khi nói năng hùng hồn một phen, Lý Yến khát nước cực kỳ, tạm thời dừng lại uống nước.

Nước ấm trơn hầu.

Bà đắc ý nhìn các học sinh bị lời của bà làm kinh sợ, trong nội tâm bay lên một cỗ cảm giác tự hào, ánh mắt tự nhiên mà đảo qua Hạ Mạt, lại bị cặp mắt trong trẻo hắc bạch phân minh kia làm cho sặc nước!

"Khụ! Khụ! Khụ khụ khụ khụ!”

Tiếng ho khan tê tâm liệt phế, làm cho các học sinh rơi vào khϊếp sợ lấy lại tinh thần! Mới phát hiện Lý Yến giáo sư ôm ngực, cả người đều cong thành một đoàn! Không nói đến cái khác, nhìn thấy ngũ quan của nữ nhân này nhăn lại thành một đoàn đã thấy vô cùng khó xem, giống như một đóa hoa cúc héo.

Hạ Mạt nhìn chằm chằm người ho đến chết đi sống lại trên bục, bỗng nhiên lộ ra nụ cười giễu cợt, cậu vốn cũng không muốn để ý đến nữ nhân này, chỉ cầu nước giếng không phạm nước sông! Đương nhiên, nếu như bà tự mình va vào họng súng thì cậu cũng không ngăn bà.

Cậu rũ mí mắt xuống, tiếp tục luyện tập lúc nãy vẫn chưa hoàn thành.

Lý Yến thật vất vả lấy lại được hơi liền tựa vào bục giảng đứng dậy, đẩy đẩy kính lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía Hạ Mạt, giờ phút này Hạ Mạt đang cúi đầu, hoàn toàn không có động tĩnh khác, ả không khỏi nghĩ thầm: Chẳng lẽ lúc nãy mình xem nhầm sao?

Nhất định… Nhất định là…

Một đệ tử làm sao có thể có một ánh mắt đáng sợ như vậy? Giống như bị hắn nhìn vào chỉ là một người chết!

Thật sự là tà môn! Bà lại có thể sợ thành như vậy?

Lý Yến dùng hai tay cầm chén nước, muốn mượn cái này che dấu sự thất thố của mình, lại đột nhiên nhớ tới việc vừa bị sặc nước! Vì vậy hậm hực để cốc xuống, ho nhẹ hai tiếng, nói ra: "Tiếp theo, chúng ta bắt đầu nội dung ngày hôm nay..."

Các học sinh thấy thế, nhao nhao thất vọng cúi đầu.

Vốn tưởng rằng có thể trông thấy một hồi mắng chiến đặc sắc, lại không nghĩ rằng lại kết thúc một cách buồn cười như thế! Làm sao lại cảm thấy như thế không có tính khiêu chiến? Quả nhiên, cho dù lão sư có như thế nào thì cũng không thể cùng 110 chống lại ah!

45′ của chương trình học rất nhanh liền xong.

Hạ Mạt thu hồi giấy bút, đóng lại quang não, là người đầu tiên bước ra khỏi phòng học! Trên đường đi không ngừng có bạn học tới bắt chuyện, rất nhanh bên cạnh cậu liền vây quanh hơn trăm người.

Hạ Mạt một bên lễ phép trả lời vấn đề của các bạn học, một bên đi về phía câu lạc bộ cơ giáp đã hẹn với Randall từ trước! Lý Yến đi ra từ trong phòng học, liếc mắt liền thấy Hạ Mạt bị vây ở trong đám người.

Bà khinh thường xùy~~ một tiếng, nói với trợ thủ bên người: "Cậu ta bình thường

cũng tiền hô hậu ủng như vậy?"

Tên trợ thủ kia rất biết xem sắc mặt, lập tức thêm mắm thêm muối trả lời: "Tình huống này coi như tốt rồi, lúc trước khi cậu ta không tuôn ra gièm pha mới gọi là lớn."

"Tự cao tự đại như thế! Ngay cả đại điện hạ cũng không sánh bằng đúng không?"

"Chẳng lẽ không."

Lớp tiếp theo của Lý Yến ở tòa nhà đối diện, bà sắc mặt khó coi đi theo đám người! Người vây xem hoàn toàn chiếm cứ con đường, nếu muốn lướt qua đội ngũ thì cũng chỉ có thể đi trên cỏ.

Nhưng thời tiết gần đây hay mưa lớn, bùn đất xốp, nếu bà bước xuống thì sợ rằng đến cả giày cũng không nhấc lên được! Nhìn xem thời gian, chỉ còn 4 phút nữa là vào lớp, bà nghiêm mặt, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm đám người chầm chậm phía trước.

Trợ thủ thấy thế, vội vàng chen vào đám người mở đường cho bà.

Lách qua đám người!

Sống hơn sáu mươi tuổi, Lý Yến chưa từng làm chuyện mất hình tượng như vậy, nhưng bà cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể ghét bỏ lách qua đám học sinh, cố gắng đi về phía trước.

Bị một đám học sinh vây ở bên trong làm Lý Yến ngừng thở, chỉ một chút nữa là ra khỏi lại không nghĩ tới đột nhiên chân bị đau, thoáng cái quỳ xuống mặt đất.

Các học sinh đi ở phía sau thấy tình huống đột nhiên xảy ra, vốn đã có ý thức tránh đi, nhưng mà người ở phía sau lại không biết! Do đó bọn họ nhao nhao đi tới, làm cho những người phía trước bị ép vào trên người Lý Yến!

"Ôi! Đè chết ta!"

Lý Yến bị ngã trên mặt đất, cọ sát mấy lần làm cho bàn tay bị rách chảy cả máu! Một mình bà ngã còn không sao, quan trọng hơn chính là phản ứng dây chuyền do việc té ngã của bà!

Trong lúc nhất thời, trong đội ngũ liên tiếp vang lên tiếng kêu đau! Chuyện này giống như một mồi lửa, làm cho toàn bộ bất mãn lắng đọng lại trong lòng bà bùng nổ!

"Hạ Mạt!"

Tiếng thét đột nhiên làm cho các học sinh tập trung tinh thần đi về phía trước rốt cục phát hiện ra tình huống phía sau.

Cậu dừng lại, quay đầu, trông thấy đám người ngã thành một đoàn, còn có Lý Yến giáo sư khó khăn bò dậy từ trong đám người, có chút nhíu mày —— thời gian hẹn với Randall sắp đến!

Lý Yến thật vất vả đứng lên, giày cao gót đã sớm không biết tung tích, bà chỉ có thể cà thọt, một tay cầm lấy mắt kính vỡ vụn, một tay chỉ thẳng: "Đều tại cậu! Nhìn xem tùy tùng của cậu!"

Hạ Mạt cũng không để ý tới Lý Yến kêu gào, cậu tiến đến dìu mấy người bạn học gần mình đứng lên! Sau đó liên hệ Lance, nhờ y mang theo thiết bị trị liệu đến giúp đỡ.

Lance thu được đề nghị của hoàng tẩu tương lai, làm sao có thể từ chối? Lập tức liền chạy khỏi phòng học đi đến nơi khởi nguồn.

Tốc độ của Lance rất nhanh, sau hai phút liền đến hiện trường, y chỉ huy vài bạn học có trụ cột trị liệu phân công công tác, rất nhanh liền xử lý tốt thương thế của phần lớn học sinh.

"Không tồi lắm." Lance bắt đầu thu thập thiết bị điều trị.

Hạ Mạt cảm kích nói: "Cám ơn."

Lance đưa cho cậu một nét mặt "cậu hiểu".

Hạ Mạt bất đắc dĩ cười cười, thật không biết tại sao Lance lại chấp nhất với Hoàng điệt như thế: "Tớ phải đi câu lạc bộ chế tạo cơ giáp rồi."

"Hoàng huynh ở bên kia chờ cậu?"

"Ừm."

Lance sáp đến đến cạnh cậu nhỏ giọng bát quái: "Tối thứ sáu cậu trở về muộn như vậy! Các cậc có hay không..."

"Không phải nói chờ tớ trở thành cao cấp cơ giáp chế tạo sư sao? Gấp cái gì?"

"Bổn cung đương nhiên gấp!" Lance cong miệng lên, còn muốn cùng Hạ Mạt than thở vài câu, chỉ tiếc người sát phong cảnh như là tiểu cường đánh không chết, luôn muốn quét cảm giác tồn tại.

Lý Yến được trợ thủ đỡ lấy, độc chân nhảy qua, mắt kích lệch, tóc loạn phối hợp với gương mặt nghiêm túc kia, ngược lại là có vài phần buồn cười.

"Hạ Mạt cậu tốt lắm!"

Lance nghi ngờ nhìn Hạ Mạt, dùng ánh mắt hỏi thăm [Cậu khi nào thì trêu chọc người này vậy?]

Hạ Mạt lắc đầu với y.

Lý Yến bị không để ý tới nghẹn trong cổ họng, mặt đều đỏ lên vì tức, hét lên: "Mười mấy bạn học bị thương vì cậu! Chẳng lẽ cậu định cứ như vậy mà rời khỏi?"

Hạ Mạt mặt không thay đổi nhìn bà! Rõ ràng không nói một lời, lại làm cho Lý Yến cảm thấy khẩn trương, khí thế cắt giảm hơn phân nửa.

Thầy trò vây xem càng ngày càng nhiều, Lý Yến thấy mọi người chỉ trỏ Hạ Mạt, đột nhiên cảm thấy nắm chắc!

Tuy nói chuyện này không có quan hệ trực tiếp với Hạ Mạt, thế nhưng nếu không phải bởi vì người bên cạnh cậu quá nhiều, thì mình cũng không bị ngã!

Đúng vậy!

Chính là như vậy!

"Đừng cho rằng có thể làm tôi sợ! Tôi làm lão sư hơn 30 năm, còn chưa từng thấy một học sinh nào không có lễ phép, lời nói và việc làm quái đản như cậu! Hôm nay tôi, tôi nhất định phải báo lên phòng giáo vụ! Đuổi cậu ra cửa trường!"

Các bạn học sinh vây xem khe khẽ bàn luận.