Vì vậy trong ánh mắt chờ mong của mấy người, cậu chậm rãi đi đến bên cạnh một bước, một bước, lại một bước, thẳng đến khi hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của mọi người mới thôi.
"..."
Vài tên Alpha lập tức yên lặng, rất nhanh liền đầy máu phục sinh!
Vì theo đuổi Omega, bị không để ý tới bị đả kích gì gì đó quả thực là chuyện thường ngày! Nếu như ngay cả này một ít nặng lực chịu đựng đều không có thì làm sao có thể chiếm được Omega âu yếm về nhà!
Vì vậy mấy người đuổi sát mà lên, lại một lần nữa hiện lên hình nửa vòng tròn vây quanh Hạ Mạt.
Hạ Mạt thấy thế, thầm nghĩ mấy người này chỉ sợ là sẽ không dễ dàng buông tha, vì vậy cậu làm một cử động vô cùng kinh người! Chỉ thấy cậu ở dưới ánh mắt sáng như đèn pha của đám người kia, bình tĩnh cởi bỏ nút áo.
Alpha lập tức sợ ngây người! Trái tim nhỏ pằng pằng nhảy lên!
Em ấy, em ấy, em ấy, em ấy cởϊ qυầи áo rồi! Bọn họ lại có thể tận mắt nhìn thấy Omega cởi, y, phục!
Ngao! Ông trời ơi…
Quang não! Quang não! Vội vàng lấy ra quang não thu hình lại!!!
Alpha luống cuống tay chân mở ra quang não, sau đó chảy nước miếng không chớp mắt nhìn chằm chằm Hạ Mạt.
Hạ Mạt cũng sảng khoái, động tác không dây dưa dài dòng một chút nào, hai ba cái cởi xong nút áo, cởϊ áσ khoác, ngay sau đó lột ra ống tay áo bên trái...
Ọt ọt! Ọt ọt!
Vài tên Alpha ngay ngắn nuốt nước bọt.
Thật mạnh bạo! Rõ ràng còn cho chúng ta xem đặc thù của nhóm Omega? Nơi tư mật như vậy thật sự có thể cho chúng ta xem sao?
Nhóm Alpha dốc sức liều mạng trừng to mắt, chỉ hận không thể đem ánh mắt móc ra gắn vào trên cánh tay của Hạ Mạt.
Hạ Mạt thần sắc tự nhiên vén lên ống tay áo, cánh tay áo càng kéo càng cao, con mắt của nhóm Alpha càng mở càng lớn, ân, không hổ là Omega, cánh tay trơn bóng trắng nõn đường cong tươi đẹp
Nhưng không đúng a! Cánh tay áo chỉ một tí nữa là kéo lên đến vai, tại sao lại vẫn không thấy hình vẽ hình giọt nước như trong truyền thuyết?
Mấy tên Alpha hậu tri hậu giác phát hiện...
"Cho nên, cho nên cậu ta không phải Omega?"
"Có lẽ… Không phải… Đi."
"Vậy tại sao cậu ta lại thấp như thế? Còn lớn lên dễ thương như vậy? ! Lừa gạt tình cảm của Alpha sao?"
"Ai biết."
"Ai, thật xui xẻo mà! Vốn tưởng rằng thật vất vả phát hiện một Omega, hóa ra lại là sản phẩm giả mạo."
"Đã trải qua kỳ sinh lý được một năm, còn không có tìm được Omega, chẳng lẽ tớ thật sự phải sống cô độc suốt quãng thời còn lại?"
"Tản đi, tất cả giải tán đi..."
Hạ Mạt đưa mắt nhìn bóng lưng uể oải của bọn họ đi xa, âm thầm nói một câu thật có lỗi trong lòng.
Học sinh đi lại càng ngày càng nhiều, Hạ Mạt mang bề ngoài như Omega mà lại không có hình vẽ giọt nước nhanh chóng trở thành đối tượng bàn luận của mọi người, mở ra quang não nhìn thời gian, sớm hơn ước định 10 phút, quả nhiên cậu quá tích cực rồi.
Cũng may xấu hổ cũng không tiếp tục quá lâu, phi thuyền của Trương Lợi liền đến! Hạ Mạt tiến vào chủ khoang thuyền.
Trương Lợi thấy rõ trang phục của cậu, mắt hồ ly liền nhíu lại, nói: "Ăn mặc rất có tinh thần." Nhìn là biết không phải hàng vỉa hè, cố ý mặc cho Đại điện hạ nhìn sao, tiểu tử.
Được Trương Lợi khích lệ, Hạ Mạt luôn cảm thấy là lạ, nói: "Coi như không tồi."
Trương Lợi nhêch khóe miệng, cho cậu một nụ cười sâu xa làm cho cậu sởn hết cả gai ốc, nói: "Uống chút gì không?"
Hạ Mạt hơi có vẻ câu thúc ngồi trên ghế mềm bằng da, trông thấy Trương Lợi đứng ở đằng sau quầy bar, bộ dạng kia giống như là muốn tự tay làm đồ uống.
Trương Lợi làm đồ uống... Hạ Mạt hoài nghi mình không dám uống nó.
"Một ly nước ấm là tốt rồi."
"Chỉ cần nước ấm?" Vẻ mặt của Trương Lợi có phần thất vọng.
"Đúng! Chỉ cần nước ấm! Cám ơn."
"Được rồi." Trương Lợi đưa cho cậu một chén nước bằng sứ xinh đẹp.
Hạ Mạt tiếp bằng hai tay, uống một ngụm nhỏ, hỏi: "Tại sao lại không thấy Trần Khiết cùng Vu Triết?"
"Cậu đi rồi! Hai người bọn họ cũng trở về nhà."
"Cho nên hôm nay bọn họ trực tiếp đi đến quán hải sản ở hoàng thành?"
"Ừm."
—— ——
Tốc độ của phi thuyền rất nhanh, không đầy mười phút liền đến trong hoàng thành.
Trong thành tấc đất tấc vàng, chỉ có tiền còn chưa đủ để đứng vững gót chân, có thể mua được cửa hàng kinh doanh ở chỗ này không người nào là không có lai lịch lớn.
Phi thuyền dừng lại ở bến đỗ chuyên dụng của quán hải sản, Trương Lợi cùng Hạ Mạt một trước một sau đi tới, gót chân của Hạ Mạt vừa rơi xuống đất, phi thuyền lập tức liền bị ion hóa thu vào trong nhẫn không gian của Trương Lợi.
Một người bồi bàn tiến lên, thái độ rất quen, nói: "Bốn vị khác đã tới! Xin mời theo tôi."
Hạ Mạt đi theo sau Trương Lợi, vừa đi, vừa đánh giá xung quanh.
Đời trước Laurent cũng từng dẫn cậu tới đây, thế nhưng khi ấy cậu chỉ ăn cơm ở khu vực khách quý, mà mục đích hôm nay tựa hồ là tầng cao nhất! Theo như cậu được biết, tầng cao nhất bình thường không được mở ra cho người ngoài, cũng không biết bên trong có bộ dạng như thế nào?
Hạ Mạt, Trương Lợi cùng bồi bàn đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất.
Sau khi cửa thang máy mở ra, bồi bàn dẫn đầu đi ra ngoài, đi sang phía bên phải: "Hai vị mời."
Hạ Mạt bước một bước ra, mới phát hiện đây chính là một nhà hàng siêu lớn! Không gian lớn như vậy có khu giải trí, bàn nấu ăn, cùng với bàn ăn cẩm thạch ở bốn phía xung quanh bàn nấu ăn.
Lance cùng Vu Triết đang ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa chơi trò chơi đánh nhau, nhe răng trợn mắt rất vui sướиɠ, mà Trần Khiết thì ngồi ở trên bục cửa sổ, nhấc một chân, xuất thần mà nhìn bầu trời xanh thẳm, rất có vài phần bộ dáng trầm tư.
Randall đâu?
Hạ Mạt đứng tại chỗ bất động, ánh mắt lại nhanh chóng đem cả phòng đều xem lần.
Lance nghe thấy động tĩnh bên này, nghiêng đầu trông thấy hai bọn cậu, lập tức nói: "Trương Lợi tranh thủ thời gian tới chơi thay bổn cung, Vu Triết quá lợi hại bổn cung nếu không gánh được rồi!"
Trương Lợi bất đắc dĩ nói với Hạ Mạt: "Cậu cứ tự nhiên nhá."
"Ừm."
Trương Lợi đi qua thu thập cục diện rối rắm của Lance.
Lance đắc ý nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt của Vu Triết, nói với Hạ Mạt: "Đứng đấy làm gì… Nhanh ra đây ah."
Hạ Mạt đi qua, nói: "Randall điện hạ đâu?"
"Chuẩn bị đồ ăn.”
"Ah? Đây không phải nhà hàng sao?"
"Đúng vậy a! Chẳng lẽ không ai nói cho cậu?"
"Nói cái gì?"
"Hôm nay là hoàng huynh tự mình xuống bếp."
"..." Hạ Mạt sửng sốt rất lâu, mới nói: "Thì ra Đại điện hạ mười hạng toàn năng..."
"Đương nhiên!" Lance đặc biệt kiêu ngạo mà hất cầm lên: "Không phải bổn cung khoác lác
Nếu như Omega nào được gả cho hoàng huynh thì đây chính là phúc khí mà hắn đã tu luyện ba đời!"
"Dạ dạ dạ." Hạ Mạt không chút nghi ngờ điểm này.
"Thế nhưng..." Lance nghiêng đầu, khổ não nói: "Hoàng huynh cũng đã trưởng thành hơn nửa năm rồi, tại sao lại không thấy anh ấy để bụng bất cứ một Omega nào vậy?"
Ngàn vạn không thể để bụng ah! Hạ Mạt thầm nghĩ nếu hắn để ý người khác thì mình phải làm thế nào bây giờ?
Dừng một chút, Lance lại nghiêng đầu nhìn kỹ Hạ Mạt thần sắc nghiêm túc dị thường.
"Nhị điện hạ! Tại sao ngài lại nhìn như vậy?" Hạ Mạt bị y nhìn đến tê cả da đầu.
"Thật ra, nếu như cậu làm hoàng tẩu của bổn cung thì cũng được! Muốn tư sắc có tư sắc, muốn tiềm lực có tiềm lực… Thế nhưng cậu không phải là Omega, thật đáng tiếc."
"A... Ha.. Ha…." Hạ Mạt lau mồ hôi lạnh! Nhị điện hạ đánh giá thật đúng là đúng trọng tâm...
"Cho nên!" Lance bỗng nhiên nâng cao âm lượng, Hạ Mạt bị y nhìn đến nỗi giật mình: "Cậu tuyệt đối không thể đánh chủ ý lên hoàng huynh! Cậu cùng với hoàng huynh chắc chắn sẽ không có kết quả đâu!"
Hạ Mạt nuốt nước miếng! Chẳng… Chẳng lẽ Lance điện hạ nhìn ra cái gì?
"Cậu đừng trách bổn cung nói chuyện tuyệt tình! Hoàng huynh chính là Alpha có mị lực nhất, chỉ cần tiếp xúc với hắn thì nhất định sẽ thích hắn! Mặc dù bề ngoài của hắn có chút lạnh lùng."
Hô... Thì ra Nhị điện hạ cũng không có phát hiện ra tâm tình của cậu, thế nhưng, bị em trai của người trong lòng cảnh cáo không được ôm tâm tư gì với người trong lòng, cảm giác thật đúng là phức tạp ah.
Lance tiếp tục tại thao thao bất tuyệt khoe khoang Randall, Hạ Mạt giống như nghe rất nghiêm túc, liên tiếp "Gật đầu mỉm cười nói đúng vậy", cứ như vậy chừng mười phút đồng hồ, cửa thang máy lại một lần nữa được mở ra.
Hạ Mạt nhìn về phía bên kia, chỉ thấy hai nam Beta đang phụ giúp một người di chuyển bàn ăn, trên đó bày đầy những cái bát thủy tinh, trong bát đều là các loại hải sản.
Sau khi bồi bàn rời đi, Randall cũng đi tới! Hắn mặc một thân trang phục đầu bếp màu trắng, trên đầu đội cái mũ đầu bếp màu trắng, rõ ràng là một cách ăn mặc thông thường như thế lại làm cho tim Hạ Mạt run lên.
So với Randall ăn mặc đơn giản như thế, Hạ Mạt cố ý mặc đồ mới đến lại có vẻ quá long trọng, cậu không tự chủ rụt vai, cũng không biết Randall có cảm thấy cậu ái mộ hư vinh hay không.
Trương Lợi, Trần Khiết cùng Vu Triết cũng không có phản ứng gì đặc biệt đối với sự xuất hiện của Randall, đơn giản gật đầu, nên làm gì thì làm cái đó! Ngược lại Lance phản ứng lớn nhất, chạy đến bên người Randall líu ríu liên tục.