Trọng Sinh Chi Lãng Tử Hồi Đầu

Chương 37: Tại sao anh lại thấp như vậy?

Nhưng mà Randall có thể phát hiện thân phận của cậu hay không, nếu như phát hiện, có thể vạch trần cậu hay không?

Dưới tâm tình phức tạp như thế này, cửa kim loại mở ra.

Hạ Mạt đột nhiên kéo căng thân thể, khẩn trương khác thường nhìn vào cửa ra vào.

Đi vào là Randall, trên tay hắn cầm một ly tinh thể màu sắc cổ quái.

Hắn vừa tiến đến, vừa vặn đối mặt với tầm mắt của Hạ Mạt.

Hai người trầm mặc trọn vẹn nửa phút, Randall mới đóng cửa lại, hắn đặt ly thủy tinh vào đầu giường, mình thì đứng cách Hạ Mạt rất xa: "Tỉnh?"

Hạ Mạt nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm" một tiếng, lặng lẽ giương mắt quan sát nét mặt Randall, lại không nghĩ bị người bắt tại trận —— bởi vì từ sau khi Randall vào cửa, ánh mắt không hề dịch chuyển khỏi người cậu!

"Cảm giác như thế nào?" Randall lên tiếng đánh vỡ trầm mặc.

"Khá tốt." Hạ Mạt mím môi, cậu rất muốn hỏi Randall có phát hiện bí mật của cậu hay không nhưng lời đến khóe miệng lại biến thành "Y phục của tôi ở chỗ nào vậy?"

Randall sững sờ, vội vàng mở cửa đi ra ngoài, nhìn bóng lưng thậm chí có chút ít hốt hoảng, không đầy một lát lại trở về, trong tay cầm theo bộ trang phục huấn luyện của Hạ Mạt, cùng với một cái qυầи ɭóŧ tứ giác màu trắng trắng...

Hạ Mạt quẫn bách không chịu nổi, nhấc nửa người trên giật lấy đống quần áo kia.

Randall ho khan hai tiếng, xoay tầm mắt, nói: "Quần áo đã giặt sạch."

Hạ Mạt cúi thấp đầu, cả người đều núp trong chăn, nói: "Cám ơn."

"Trước khi mặc quần áo thì nên bôi thuốc này lên người, còn có, cái chỗ kia nhớ phải bôi nhiều một ít."

Randall cứng nghiêm mặt rời khỏi, nếu như không phải hắn trời sinh mặt liệt, giờ phút này chỉ sợ là đã sơ hở trăm chỗ đi.

Cái chỗ kia?

Hạ Mạt yên lặng suy nghĩ đến "Cái chỗ kia" trong miệng Randall sẽ là chỗ nào, kết quả lại thiếu chút nữa làm cậu đau sốc hông!

Nếu như cậu không đoán sai, cái chỗ kia là cái chỗ kia chứ?

Chẳng lẽ nói, chẳng lẽ nói Randall đã từng bôi thuốc lên chỗ kia của cậu?

Trời ạ!

Hạ Mạt đột nhiên đảo nằm ở trên giường, ôm chặt quần áo lăn qua lăn lại, trong khoảng thời gian thần trí không rõ này cậu rốt cuộc đã bỏ lỡ cái gì? Có thể lặp lại một lần được hay không?

Hạ Mạt lăn lộn ở trong phòng nghỉ ngơi một lúc lâu, ước chừng nửa giờ sau, rốt cục mặc chỉnh tề xuất hiện ở khoang thuyền chính! Cậu vừa hiện thân, mấy người vốn đang nói chuyện liền quay đầu nhìn cậu.

Hạ Mạt cảm thấy mọi người ánh mắt là lạ, trái tim nhỏ run lên, chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện thân phận của mình?

Cái kia, vậy chẳng phải cậu sẽ bị truc xuất về nhà hay sao?

Sấm sét giữa trời quang!

Hai cái tay ở sau lưng chà xát qua lại, Hạ Mạt gượng cười hai tiếng, ý đồ nhẹ nhàng chào hỏi mọi người, lại không nghĩ rằng Lance lại thoáng nhảy dựng lên từ chỗ ngồi bổ nhào vào cậu với tốc độ kinh người

Lance mặc dù là Omega nhưng mà lực đánh này đối với một tên Omega mới vượt qua kỳ sinh lý mà nói thì vẫn là quá lớn rồi! Vì vậy Hạ Mạt bị ép lui vài bước, cuối cùng vẫn là đặt mông xuống nền.

Đau!

Đau quá!

Đau chết ta rồi!

Hạ Mạt ngũ quan vặn vẹo, cả khuôn mặt đều nhăn thành một đoàn.

Lance hoàn toàn không phát hiện ra vẻ mặt mướp đắng của cậu, ôm chặt cổ Hạ Mạt, kích động nói: "Cậu rốt cục tỉnh! Rốt cục tỉnh! Bổn cung thật lo lắng!

Cậu bây giờ chính là ân nhân của hoàng thất! Trở về tôi nhất định phải báo cho phụ hoàng, tặng cho cậu danh hiệu kỵ sĩ!"

Cái này, cái này, cái này giống như có chút không đúng... Chẳng lẽ bọn

Lance điện hạ cũng không biết rõ thân phận chân thật của mình?

Ngay sau đó, Vu Triết cùng Trương Lợi cũng tới trước, nhao nhao biểu đạt cảm tạ cùng quan tâm đối với Hạ Mạt, mà ngay cả Trần Khiết cũng khốc khốc nói một câu, nói: "Cậu rất lợi hại."

Hạ Mạt ngây ngốc tiếp nhận sự quan tâm của bọn hắn, sau đó dưới đáy lòng tổng kết ra một chút: Thì ra bọn họ căn bản cũng không có phát hiện thân phận chân thật của ta!

Ha! Ha ha! Ha ha ha!

Vậy cậu về sau có thể tiếp tục quang minh chính đại theo bên người Randall?

Thật tốt quá!

Tiếp đó, Hạ Mạt được ăn uống no đủ dưới sự nhiệt tình của mọi người, sau đó lại bị lý do thân thể chưa hồi phục hoàn toàn cần ngủ bù mà chạy về phòng nghỉ ngơi ngủ.

Hạ Mạt nằm trên giường nhỏ, ngẫm lại mỗi một sự kiện xảy ra từ khi trọng sinh đến nay, trong nội tâm còn có một chút kích động nho nhỏ.

Tóm lại, hết thảy đều đi đến quỹ đạo rồi! Sinh hoạt thật là kỳ diệu!

Nhưng mà sự thật chứng minh, cái từ "Thuận buồm xuôi gió" này đối với loại người nửa tàn phế như Hạ Mạt mà nói là gần như không thể .

Tầm ba giờ sáng, tiếng cảnh báo đột nhiên vang lên.

Hạ Mạt đột nhiên bừng tỉnh từ trong giấc mộng, còn chưa kịp phản ứng liền thấy gian phòng lập tức tan rã!

Móa!

Không phải chơi cậu chứ? Loại thời điểm này mà mật mã gốc lại bị chữa trị!

Hạ Mạt vội vàng mở cửa, bất kể như thế nào, cần tranh thủ thời gian hội hợp với bọn Randall, nếu không trời mới biết được nếu té ngã từ ngàn mét trên không trung xuống sẽ biến thành thịt vụn hay thịt nát!

Thật ra thịt vụn cùng thịt nát đều không khác mấy đúng không? Ai, mặc kệ, cậu hiện tại không tâm tình phân biệt những vật này!

Cậu mở cửa ra đã thấy Randall đang chạy về phía bên này.

Mà giờ khắc này kim loại giữa hai người cơ bản đã đứt vỡ, Hạ Mạt căn bản là không thể qua được.

Randall không nói hai lời, tung người dựng lên, cơ giáp màu xanh nhạt lập tức xuất hiện, Hạ Mạt thấy thế, lập tức giang hai cánh tay, Randall dựa thế nhào đầu về phía trước, trực tiếp ôm cậu vào trong ngực.

Cùng lúc đó, phi thuyền triệt để giải thể.

Hạ Mạt gắt gao ôm lấy Randall, khẩn trương xem xung quanh, "Mấy người Lance đâu?"

"Không cần lo lắng bọn họ."

Lúc đầu Hạ Mạt còn không hiểu ý tứ trong lời nói của Randall, chờ đến khi sương mù tản đi, trông thấy mấy người Trần Khiết, Trương Lợi, Lance cùng Vu Triết đang bình yên mặc cơ giáp đứng trước mặt bọn họ, lập tức rõ ràng chính mình thật sự là buồn lo vô cớ.

Ah...

Trong sáu người , có vẻ như chỉ có cậu là không có cơ giáp đúng không?

Hơn nữa chủ yếu nhất là, cậu vẫn là cơ giáp chế tạo sư của đội ngũ này...

Tại sao lại có một loại ưu thương không rõ?

Mật mã gốc được chữa trị thành công, hoàn cảnh quanh mình lại một lần nữa xảy ra thay đổi.

Sa mạc mênh mông bát ngát bị thảo nguyên bằng phẳng thay thế. Ánh trăng đầy đủ, hoa cỏ xanh tốt, dòng suối uốn lượn róc rách chảy đến từ phương xa, nước trong vô cùng, ngẫu nhiên còn có thể thấy được đàn cá nhỏ bơi qua, làm nổi lên mấy cái bọt nước vàng óng ánh.

Năm người lần lượt thu hồi cơ giáp.

Randall buông ra Hạ Mạt.

Hạ Mạt nhỏ giọng nói câu "Cám ơn", đi đến bờ sông, múc một vốc nước, nhờ ánh trăng, chỉ thấy nước gợn sóng nhộn nhạo, nói: "Thật rộng."

Trương Lợi nhìn địa đồ bên trên quang não hồi lâu, nói: "Bây giờ là ngày thứ sáu tiến vào rừng rậm mô phỏng, nhưng mà dựa theo biểu hiện trên bản đồ, chúng ta cách lối ra phía bắc chỉ còn một phần năm lộ trình.

Thế nhưng bây giờ vẫn chưa phát hiện được kiến cánh. Theo suy đoán của tớ, tổ kiến cánh có lẽ ở trong thảo nguyên này."

Randall nói: "Nếu như vậy thì bây giờ chúng ta không cần phải đi vội, mục tiêu kế tiếp chính là tìm tổ kiến cánh."

"Vâng!"

Randall: "Thời gian đã muộn, mọi người nghỉ ngơi tại chỗ. Trần Khiết cùng ta phân nhau canh gác."

Nghe thấy lời này, Hạ Mạt vội vàng trở lại trong đội ngũ.

Trải qua mấy ngày giày vò, mọi người cũng quen kiểu sinh hoạt lấy đất làm chiếu lấy trời làm chăn, mà ngay cả Omega có thân phận cao quý như Lance đều trực tiếp nằm trên đất ngủ.

Hạ Mạt nằm xuống ở chỗ cách Lance một mét, nghiêng đầu trông thấy Vu Triết vẫn còn đang gác chân nhìn chằm chằm vào màn hình quang não, không khỏi nói: "Nhanh nghỉ ngơi đi, cẩn thận về sau đầu không cao nổi, biến thành người lùn đấy."

"Anh cho rằng tôi là anh sao?" Vu Triết lập tức thu hồi quang não, nhếch lên miệng đi đến chính giữ Hạ Mạt với Lance nằm xuống.

Khóe miệng Hạ Mạt giật giật một cái: Quả nhiên không nên quan tâm hùng hài tử.

"Nói đến chuyện này, Hạ Mạt." Vu Triết quay đầu.

"Ah?"

"Tại sao anh lại thấp như vậy?"

Hạ Mạt túng quẫn, nếu lấy tiêu chuẩn của Omega mà nói, thân cao 178 đã coi như là vô cùng cao, thế nhưng đặt ở bên trong đám Beta có bình quân từ 180 trở lên, đúng là lùn một chút.

"Trước kia anh nhất định phải sống rất thảm đúng không?" Vu Triết càng ngày càng thoải mái, trong đôi mắt xinh đẹp màu đỏ đậm hiện lên sự thương hại, lại phối với khuôn mặt mập mập của trẻ con kia, thấy thế nào đều vô cùng buồn cười, nói: "Tôi nghe cha nói chỉ có hài tử nhà nghèo mới không cao được! Bởi vì bọn họ từ nhỏ khuyết thiếu dinh dưỡng sung túc."

Hạ Mạt: "..."