Trọng Sinh Chi Lãng Tử Hồi Đầu

Chương 34: Tôi không rút máu!

Randall hoàn toàn không có động tĩnh gì, thẳng vào chính đề "Sau khi ăn xong, đừng có lại đi theo chúng ta.”

"Điện hạ đây là ý gì? Chúng ta làm phiền điện hạ ở chỗ nào? Theo ta được biết, cả hai đội ngũ của chúng ta đều ra ở cửa số 1 phía bắc."

Ta đi, da mặt có thể dày hơn nữa không? Lance hô vô sỉ, mắt trợn trắng.

Randall thần sắc lãnh đạm nhìn gã, nói: "Các ngươi là khách còn bọn ta là chủ! Khách tùy chủ tiện (khách phải làm theo ý chủ)."

Dáng cười của Laurent cứng đờ, gã đã nghĩ đến việc Randall sẽ nhờ bữa cơm này để đuổi bọn họ, thật không nghĩ đến Randall nói chuyện lại có thể đơn giản thô bạo như vậy!

Thế nhưng nghĩ lại, chỉ cần Randall ăn bữa cơm này, ha ha, gã có lưu lại hay không cũng không còn quan trọng nữa!

Nghĩ đến đây, Laurent không muốn lại tiếp tục, thế nhưng lùi bước dễ dàng hiển nhiên sẽ khiến người khác hoài nghi, vì vậy gã trầm ngâm một lát, ra vẻ không thoải mái nói: "Sa mạc biến hoá kỳ lạ vô cùng, điện hạ vứt bỏ chúng ta không để ý, thật là khiến người ta đau khổ thất vọng mà."

Randall không bị lý do của gã làm dao động một chút nào, "Chúng ta thuộc hai đội ngũ khác nhau, bọn ta không có nghĩa vụ giúp đỡ các ngươi."

Lance quyệt miệng, lời nói đều nói đến mức này, nếu Laurent còn tiếp tục vô sỉ được thì bổn cung cũng bái phục!

Laurent lộ vẻ không vui, nhưng biểu tình này rất nhanh bị hắn che giấu: "Nếu điện hạ không chào đón chúng ta, chúng ta liền tự tìm đường ra vậy.

Bữa cơm này coi như để biểu đạt lòng biết ơn sự tương trợ của các hạ đối với chúng ta." Nói xong, ra hiệu Randall dùng cơm.

Ngay một khắc này, năm người Hạ Mạt trở nên cảnh giác vạn phần, ai cũng biết bữa cơm này của Laurent khẳng định có vấn đề thế nhưng ai cũng không thể ngăn cản Randall!

Lance gắt gao trừng đống đồ ăn có vẻ ngoài tinh xảo trước mặt Randall, hận không thể đâm một cái hố trên đấy!

Cái tên Laurent không biết xấu hổ này , ai biết hắn sẽ cho cái quái quỷ gì vào bên trong? Y ước gì lập tức tiến lên lật tung cái bàn!

Thế nhưng hoàng huynh đã cảnh cáo y quyết không thể hành động theo cảm tình! Y không muốn hành động theo cảm tình, thế nhưng y cũng không thể trơ mắt nhìn hoàng huynh bị người khác hãm hại!

Trời ạ, y quả thực muốn nghẹn đến nội thương rồi! Lance hung hăng nắm chặt quần, giống như cái quần kia chính là khuôn mặt vẫn luôn khoác lên vẻ tươi cười của Laurent!

Laurent thấy Randall bất động, tươi cười lập lại: "Điện hạ mời dùng cơm."

Randall chậm rãi rũ mắt, hàng lông mi dày đậm hình thành một đường cong vô cùng xinh đẹp, thần sắc hắn lạnh nhạt nhìn đống đồ ăn tinh xảo lạ thường trước mặt.

Dị quang trong mắt Laurent hiện lên.

Đôi tay đặt ở phía dưới của Lance buộc chặt.

Hạ Mạt cắn môi, hai con mắt chăm chú nhìn tay Randall, khi cậu trông thấy đôi tay thon dài kia ưu nhã cầm lấy cái dĩa ăn trên bàn, đầu óc của cậu lập tức trống rỗng!

Cậu không biết Laurent sẽ dùng thủ đoạn gì đối phó với Randall! Hắn chỉ biết mình tuyệt đối không thể để cho Randall bị bất cứ thương tổn gì! Tuyệt đối không thể!

Bỗng nhiên, cậu dùng sức ăn hết đống đồ ăn trước mặt!

Ba người Vu Triết ngồi ở bên cạnh cậu cả kinh, còn không có kịp phản ứng liền thấy Hạ Mạt xông tới trước mặt Randall, đem tất cả đồ ăn trước mặt hắn nuốt hết vào bụng!

Mọi người: "... !"

Sự việc phát sinh quá đột ngột, cũng không hề có điềm báo nào, bất kể là Randall hay là Laurent đều kinh ngạc không thôi!

Sau khi tất cả mọi người trầm mặc nửa phút đồng hồ, Randall đột nhiên đứng lên, chặt chẽ bắt lấy bả vai của Hạ Mạt, sắc mặt khó coi, hắn cưỡng chế lửa giận, thấp giọng quát: "Cậu đang làm gì đó? !"

Hạ Mạt lấy tay lau đi vệt nước trên khóe miệng, nhìn Randall nhếch miệng cười không ngừng, dung mạo của bản thân cậu rất tinh xảo nhưng nụ cười này lại không tính là đẹp!

Bởi vì giữa hàm răng tất cả đều là nước bọt cùng vụn thịt vẫn chưa kịp nuốt, chỉ nghe cậu nói: "Tôi, tôi đây không phải là đói bụng đến sắp chết rồi sao?

Đồ ăn do ngài Laurent làm nhìn rất ngon, tôi đã sớm thèm ăn từ lâu rồi, nhưng mà không biết tại sao các cậu lại cứ nói liên mồm, không cho người ta ăn gì cả."

Nói xong, cậu quay đầu cười cười với Laurent sắc mặt cổ quái, nói: "Thực xin lỗi! Đều do những thứ ngài làm quá mỹ vị, tôi thất lễ, mong được tha thứ."

Laurent cứng nghiêm mặt, nhìn một bàn đồ ăn bị Hạ Mạt ăn sạch, trong nội tâm thật sự là hối hận hết sức.

Cái loại thuốc kia chỉ dành riêng cho Alpha, mặc dù đối với Omega cũng có tác dụng, thế nhưng bởi vì dược hiệu vô cùng mãnh liệt nên chỉ có Alpha khả năng thừa nhận, cho nên nó bị ngầm thừa nhận là dược thúc tình chuyên dụng cho Alpha.

Thế nhưng vấn đề là đống thuốc đó đã bị Hạ Mạt ăn sạch, nếu Hạ Mạt là một Omega cũng may, nhưng hết lần này tới lần khác Hạ Mạt lại là một Beta! Đậu xanh rau má Beta ăn hết căn bản không có bất cứ tác dụng gì!

Ah...

Gã cảm thấy lần này thực sự là lỗ, chẳng những không có làm cho Randall trúng kế, còn vô duyên vô cớ ném đi một cái đùi tráng kiện như thế!

Hai mươi ngày sau phải vượt qua như thế nào? Chẳng mình quang minh chính đại đoạt tên cơ giáp chế tạo sư kia đi...

Laurent lặng lẽ tưởng tượng ra cảnh tượng cướp người ở trong đầu, chỉ cần vừa nghĩ tới mấy người già yếu bọn gã giao đấu cùng với sáu người binh hùng tướng mạnh Randall, cái ót của gã liền run rẩy.

Hay là… Thôi đi.

Lần này cứ như vậy đi.

Xảy ra chuyện như thế này, Randall lại không tâm tư cùng Laurent đấu trí, trực tiếp dắt Hạ Mạt, nói với Vu Triết: "Chúng ta đi."

Vu Triết lên tiếng, tòa nhà màu bạc lập tức biến mất, cùng lúc đó vinh quang 3000 nhanh chóng thành hình.

Randall ôm eo Hạ Mạt nhảy vào trong phi thuyền, bốn người Lance theo sát ở phía sau.

Cửa khoang đóng lại, phi thuyền bay nhanh, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt của đám người Laurent.

Tống Tu đứng ở bên người Laurent, nhìn phương hướng phi thuyền biến mất, thấp giọng nói: "Đại nhân, lần này là tôi chuẩn bị không đầy đủ, không nghĩ tới cái tên người lùn đáng chết kia lại có thể làm được chuyện này."

"Hắn đối với Randall thật sự là trung thành và tận tâm." Laurent hừ lạnh, "Thế nhưng, cho dù có trung tâm thì cũng làm được cái gì? Chẳng lẽ một Alpha thuần huyết cao cao tại thượng lại có thể lấy một Beta bình thường đến không thể bình thường hơn?"

"Đại nhân nói đúng lắm." Tống Tu kịp thời vuốt mông ngựa, nói: "Ngu dân như thế sớm muộn gì cũng có một ngày thấy được sự thật."

"Hừ." Laurent bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nói: "Hiện tại, chúng ta phải tìm cách đi như thế nào."

—— ——

Trong phi thuyền.

Hạ Mạt tự giác ngồi trên ghế dựa dưới ánh mắt lợi hại của mọi người, co đầu rụt cổ giống như trọng phạm đang bị nghiêm hình bức cung.

Randall luôn luôn ở trong trạng thái áp suất thấp, mặc dù hắn thường ngày lạnh lùng,nhưng khí thế lại không khiến người ta sợ hãi một chút nào. Hôm nay trực tiếp tới gần mức bạo phát rồi!

Lance vội vàng bảo Vu Triết làm ra một cỗ máy phân tích huyết thanh, thật vất vả mới làm xong, kết quả phát hiện hai tên Alpha một tên Beta đều nhìn chằm chằm Hạ Mạt không nháy mắt, không khỏi giận không chỗ phát tiết, "Còn không tránh ra, tôi muốn rút máu!"

Randall mặt lạnh không tình nguyện thối lui sang một bên.

Hạ Mạt vừa nhìn thấy Lance cầm ống tiêm mini, lập tức sợ hãi!

"Rút máu? Làm phân tích huyết thanh?" Cậu ngơ ngác hỏi.

"Ừm." Lance thuần thục mở ra túi vô khuẩn.

OÀ..ÀNH!

Đầu óc Hạ Mạt nổ tung!

Phân tích huyết tanh?

Cho dù đời trước của cậu có khốn nạn đến thế nào đi chăng nữa thì cũng hiểu được phân tích huyết thanh chắc chắn có thể phân tích ra chủng loại!

Mặc dù cậu có dùng miếng dán che lấp dấu hiệu Omega thế nhưng vẫn thuộc loại Omega tinh khiết! Một khi làm phân tích huyết thanh chẳng phải sẽ lộ hết sao? Một khi thân phận của cậu lộ ra ánh sáng, cậu còn có thể tiếp cận Randall giống như bây giờ sao?

Lại không nói đến chuyện cậu có thể bị trường học dùng lý do xuyên tạc thông tin cá nhân mà khai trừ khỏi trường học hay không, cho dù cậu không bị khai trừ thì các đội hữu sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt như thế nào? Randall sẽ nhìn cậu như thế nào?

"Không, không! Tôi không rút máu!"

Hạ Mạt đột nhiên nhảy dựng lên khỏi ghế, chạy đến góc cách xa Lance nhất.

Vu Triết nghiêng cái đầu đỏ, tựa hồ rất không rõ ràng nguyên nhân cậu cự tuyệt lấy máu, còn có ý khuyên cậu hợp tác với Lance, nói: "Sợ chích sao? Cái này một chút cũng không đau, ngay cả ta cũng không sợ."

Hạ Mạt làm sao lại quan tâm vấn đề đau hay không đau, chỉ không ngừng lắc đầu: "Tôi biết các cậu lo lắng vấn đề Laurent có động tay vào đồ ăn không, nhưng mà tôi bây giờ rất tốt, không có bất cứ một vấn đề gì cả, không tin các cậu xem xem."

Cậu vừa nói vừa làm ra động tác đá tay đá chân.

Lance nhíu mày: "Có loại thuốc không biểu hiện dược hiệu ra ngay, chỉ có thông qua việc phân tích máu mới có thể khẳng định cậu có bị làm sao hay không."

"Tôi không có việc gì, tôi cam đoan, tôi thề! Các cậu đừng ép tôi nữa."

Randall cùng Trương Lợi liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ cũng thấy được đáp án trong mắt nhau.

Randall gật đầu với Trương Lợi, Trương Lợi nói với Lance: "Nếu cậu ấy thấy máu là choáng vậy chúng ta liền tạm thời không lấy máu nữa."

"Sao có thể như vậy?" Lance nghi vấn mà nhìn về phía Randall, thấy Randall lắc đầu với y, chỉ cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi, hoàng huynh bị sao vậy?

Từ một loại ý nghĩa nào đó, Hạ Mạt đã có thêm được xem là đại ân nhân của hoàng thất rồi! Hoàng thất đối đãi ân nhân sao có thể qua loa như vậy?