"Tôi tự có tính toán." Hắn chỉ vào góc trái phía dưới màn hình, "Ấn tay vào chỗ này là được."
"Em...... Tôi......"
"Tôi sẽ không lấy một phân tiền của anh."
"Tôi không phải có ý này."
Ngọc Chương đầu cũng không nâng một lần,"Ấn tay đi."
"......" Hạ Khoa hoảng hốt nhìn chằm chằm Ngọc Chương một lúc lâu, mới phát hiện nguyên lai bộ dạng Omega của hắn tinh tế như thế, ngay cả mỗi một căn lông mi đều tinh xảo tới cực điểm, nguyên lai Omega của hắn cũng có tính tình , nguyên lai 18 năm này không chỉ hắn sống không dễ chịu......
Nguyên lai..... Bọn họ đã triệt để kết thúc.
Triệt để kết thúc!
Hắn không phải hẳn là thật cao hứng sao?
Hắn không cần lại đối với mặt nam nhân, thân thể của nam nhân, nhưng vì cái gì hiện tại tâm tình sẽ suy sụp như thế, giống như toàn bộ thế giới đều từ bỏ hắn?
Ngọc Chương không có thúc giục, hắn lẳng lặng ngồi, tư thái ưu nhã giống như loài Bạch Hạc.
"Tôi......"
Hạ Khoa muốn nói lại thôi, hắn muốn nói có thể không cần ly hôn hay không nhưng khi hắn thấy tóc trắng bên tóc mai của Ngọc Chương, lời nói đến miệng rốt cuộc lại bị nuốt vào bụng.
Nhắm mắt, hắn ấn ngón tay vào hiệp nghị ly hôn.
Ngọc Chương thu hồi cúc áo bằng kim loại, thản nhiên nói: "Chúc ngài sớm ngày khang phục! Cám ơn, không hẹn tái kiến."
Hạ Khoa cúi đầu, cái gì cũng chưa nói… Ngọc Chương cất kim chúc vào túi quần, xoay người rời đi.
Cửa thủy tinh chặn tầm mắt ở phía sau, bộ dáng bình tĩnh trước kia đều sụp đổ, lưng tựa vào vách tường hơi lạnh, hai tay đều run rẩy.
Mười tám năm, trong mười tắm năm, hắn, rốt cuộc giải thoát!
Cách đó không xa, Hạ Mạt cầm đồ uống đi tới, nhìn thấy hắn đứng ở ngoài cửa, lập tức chạy tới, khẩn trương vô cùng hỏi:"Papa, sao ba lại đi ra vậy ? Nói xong rồi sao?"
"Ân. Nói xong ."
"Nước của ba."
Ngọc Chương tiếp nhận, uống một hơi lớn, chất lỏng trong veo ngọt lành nhanh chóng rơi xuống thanh quản, cả người đều thanh tỉnh, hắn sờ sờ tóc Hạ Mạt, mang theo một chút thoải mái, nói:"Trở về đi! Papa cũng muốn thu thập hành lý."
"Ba cũng thu thập hành lý?"
"Ân.”
"Vì cái gì?"
"Ta cũng muốn theo con đến hoàng thành."
"A?!" Hạ Mạt vừa mừng vừa sợ, nói:"Ba cũng muốn đi hoàng thành, vậy bên này......"
Ngọc Chương nghiêng đầu, hai mắt nhìn chăm chú Hạ Mạt, mỉm cười nói:"Ta đã ly hôn ."
"......" Hạ Mạt sửng sốt vài giây, bỗng nhiên ôm mạnh lấy Ngọc Chương, hưng phấn mà nói: "Quá tốt! Quá tốt! Cùng đi hoàng thành! Hai chúng ta sẽ cắm rễ ở chỗ đó!"
Mấy ngày trước cậu còn sầu lo không biết dùng biện pháp gì để papa thoát khỏi ngôi nhà này, không nghĩ tới hôm nay papa thế nhưng cho cho cậu một kinh hỉ lớn như vậy! Cậu đã khẩn cấp muốn rời đi nơi này , cậu đã khẩn cấp muốn gặp lại người Alpha lạnh như băng kia!
"Papa! Chúng ta ngày mai liền đi đi!"
"Được!" Ngọc Chương sờ sờ hai má đỏ lên vì hưng phấn của cậu, nói:"Buổi chiều trở về liền đặt vé tàu."
"Ân!"
Hạ Mạt kéo Ngọc Chương chạy chậm rời khỏi bệnh viện, hai người ngồi trên tư gia phi thuyền trực tiếp trở lại phủ tướng quân!
Xuống phi thuyền, Hạ Mạt liền kéo Ngọc Chương thu thập này nọ! Đồ của Ngọc Chương không nhiều, nửa giờ liền thu thập xong.
Nếu hiện tại hai phụ tử muốn triệt để chuyển đến bên ngoài, có chút thứ vốn định không mang đi cũng mang theo, tỷ như nệm, chăn, quần áo mùa đông, còn có bồn, bát, chiếc đũa, thìa... Hạ Mạt đều thu thập không thiếu, thẳng đến khi nhẫn không gian không chứa được nữa mới thôi.
Cậu đã lên kế hoạch thật tốt, đợi đến hoàng thành, bọn họ liền đi phụ cận trường học thuê một gian nhà nhỏ, sau đó dung năm vạn lạp hỗ tệ mua một gian cửa hàng.
Cậu còn nhớ rõ đời trước bên ngoài trường học khai phá khá muộn, cư dân xung quanh lại ít, mấy cao ốc mới xây còn không bán nổi, giá thậm chí thấp đến 500 lạp hỗ tệ mỗi mét vuông, sau này xung quanh trường học mới bắt đầu phát triển, cao nhất lên tới 20000 lạp hỗ tệ mỗi mét vuông.
Trước khi Ngọc Chương chưa kết hôn, hắn đã từng làm một ít mua bán nhỏ, trong đó bán đồ nướng là được lâu nhất, cũng có kinh nghiệm nhất! Nếu hắn nguyện ý, hoàn toàn có thể dùng cửa hàng mặt tiền mua được bán một ít đồ ăn và đồ dùng hàng ngày.
Hạ Mạt còn nhớ rõ đời trước sinh ý của mấy nhà cửa hàng trước cửa trường học vẫn vô cùng tốt, mỗi khi đến kỳ nghỉ, bên trong đều chật ních người! Thế nhưng tính tính thời gian, phòng ở bên kia vẫn chưa xây dựng xong, còn chưa bán đi, hơn nữa, hiện tại chính là thời điểm bán hồi vốn!
Lấy xong đồ vật, Hạ Mạt liền bắt đầu đặt hai cái vé tàu trên mạng, nói: "Papa! Con đã đặt hai vé tàu phổ thông, 11:00 buổi sáng ngày mai xuất phát!"
"Được!"
Một đêm này, phụ tử hai người đặc biệt hưng phấn.
Hạ Mạt cơ hồ cả một đêm cũng chưa ngủ, sáng ngày hôm sau chỉ ngủ được mơ hồ liền nghe thấy người bên cạnh gọi rời giường , cậu lập tức ngồi dậy, một bên dụi mắt một bên hàm hồ lầu bầu: "Papa! Chào buổi sáng!”
Ngọc Chương sờ sờ đầu của cậu, ánh mắt xinh đẹp hẹp dài cong cong, giống như một hồ nước trong trẻo,"Một đêm không ngủ, hiện tại biết mệt nhọc?"
"Hắc hắc......" Hạ Mạt gãi gãi đầu, ngượng ngùng nở nụ cười.
"Nhanh chóng mặc quần áo, rửa mặt, ta đi nấu cơm."
"Dạ!"
Hạ Mạt rửa xong mặt trở về thì thấy quản gia đứng ở cửa. Cậu đối với vị quản gia này không có quá nhiều ý kiến, vì thế cũng coi như hữu hảo gật đầu.
Quản gia rõ ràng là ở chỗ này chờ cậu , nhìn thấy người tới, vội vàng đi lên trước, hơi thấp đầu,"Tiên sinh nói phu...... Ngọc Chương tiên sinh cùng thiếu gia sắp rời đi, sai tôi đi đưa hai vị đến bến tàu.
Mặt khác, tấm thẻ này là tiên sinh phân phó giao cho Ngọc Chương tiên sinh, bên trong có năm mươi vạn lạp hỗ tệ."
Năm mươi vạn?!
Ánh mắt của Hạ Mạt sáng lên, có số tiền này, có thể mua thêm một cửa hàng mặt tiền, đến thời điểm cho thuê đi cũng có thể mỗi tháng có một lượng thu nhập! Cậu không chút do dự bỏ vào trong nhẫn không gian,"Giúp ta cùng phụ thân nói tiếng cám ơn."
Quản gia ôn tồn đáp ứng, còn nói: "Không biết vé tàu của hai vị là khi nào, tôi sẽ an bài người đưa hai vị đi."
"Việc này không cần ngài phải phí tâm ." Hạ Mạt một ngụm từ chối quản gia… Nói đùa, cậu ngầm thu Hạ Khoa nhiều tiền như vậy, nếu quản gia không cẩn thận nói lộ miệng,papa bảo cậu trả lại thì mất nhiều hơn được!
Thừa dịp Ngọc Chương còn chưa lại đây, Hạ Mạt phất tay khiến quản gia nhanh chóng rời đi.
Quản gia chân trước mới vừa đi, Ngọc Chương sau lưng liền bưng điểm tâm lại đây , hắn đặt khay bát đũa lên bàn, nói với Hạ Mạt: "Trước tiên ăn một chút đỡ đói, giữa trưa ở trên phi thuyền có cơm trưa miễn phí! Thức ăn trên phi thuyền rất tinh xảo, ngon hơn cái này rất nhiều."
Nghe papa nói như vậy! Hạ Mạt không khỏi mũi chua chua.
Kiếp trước cậu vì vinh hoa phú quý, đem tôn nghiêm papa đạp trên lòng bàn chân, khoảng thời gian ở cùng với Laurent, có mỹ vị gì chưa ăn qua nhưng cậu lại chưa từng nghĩ tới chia sẻ cùng papa.
Quả nhiên, đời trước cậu chết cũng là nên.
Hạ Mạt ngồi ở trên ghế, uống một ngụm cháo nhỏ, lại hung hăng cắn một ngụm lớn màn thầu, khi nhấm nuốt thì trong khoang miệng đều căng phồng.
Ngọc Chương nhìn thấy, cười mắng: "Omega làm sao lại có tướng ăn lỗ mãng như con chứ?"
Hạ Mạt trơ mặt ra ha ha cười, hộc hộc uống xong hơn phân nửa bát cháo, lại ngoan ngoãn cắn một ngụm màn thầu, sau đó nhe răng cười với Ngọc Chương.
Ngọc Chương sủng nịch vỗ đầu của cậu một cái, cúi đầu ăn cơm! Ngọc Chương là một Omega rất có giáo dưỡng, khi ăn cơm vừa nhã nhặn lại ưu nhã.
Nếu có thể xem nhẹ hoàn cảnh trong phòng này cùng với thức ăn đạm bạc trên đĩa, không chừng người ta sẽ tưởng hắn đang ăn cơm ở trong nhà ăn hoàng gia.
Hạ Mạt theo dõi hắn nhìn một hồi lâu, bỗng nhiên cười nói:"Papa."
"Ân?"
"Về sau ba nhất định sẽ tìm thấy được một người thực yêu ba."
Ngọc Chương đầu tiên là sửng sốt, sau khi trấn tĩnh lại, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một rặng mây hồng, nói: "Tiểu hài tử nói bậy bạ gì đó?"
"Con mới không phải tiểu hài tử."
"Kỳ phát tình vẫn chưa đến, còn không phải......"
"Ngưng ! Ngưng!" Trời mới biết cậu sợ nhất là lão ba ở trước mặt lải nhải về kỳ sinh lí, ấy vậy mà vị Omega này lại luôn cho rằng bàn luận chuyện này là một chuyện thiên kinh nghĩa địa!
Cậu có thể dự đoán được những tháng ngày tương lai lão ba dùng chuyện này để quở trách cậu...... Thiên a! Cậu nên làm cái gì bây giờ, ai tới cứu giúp cậu!
Giải quyết xong điểm tâm, Ngọc Chương đi tới phòng bếp rửa bát, Hạ Mạt liền thừa dịp trong khoảng thời gian này đi xung quanh phủ tướng quân mấy vòng, có đồ gì thuận mắt đều thu vào trong tay hết.
Ước chừng qua chừng mười phút, Ngọc Chương trở lại trong phòng. Phòng không lớn chỉ liếc mắt một cái là có thể thu hết mọi thứ trong phòng vào tầm mắt, thế nhưng nhi tử cư nhiên không ở?
Đang định đi ra cửa tìm thì thấy nhi tử giống như mèo trộm cá đi vào, ôm cánh tay hắn, ngọt ngào nói:"Papa, này nọ đều đã thu xong, chúng ta đi nhanh đi."
Cậu thực sự là một khắc cũng không ngốc nổi nữa.
Ngọc Chương lắc đầu cười: "Thẻ thân phận đều mang đầy đủ?"
Hạ Mạt đung đưa ngón tay, nói: "Đều ở trong nhẫn."
"Mảnh dán che giấu đã dán chưa?"
Hạ Mạt giơ ra cánh tay trái của mình, cười đến đặc biệt xán lạn, một hàng răng trắng đến nỗi có thể làm lóa mắt người khác, nói: "Đã sớm dán xong!"
Ngọc Chương không yên lòng, nâng hắn cánh tay cẩn thận xem xem, mới rốt cuộc nói:"Được rồi! Xuất phát."
"Da!"
Hai người nguyên bản không có bao nhiêu địa vị ở trong cái nhà này, hơn nữa chuyện hai người rời đi cũng không có người nào biết nên đứng ngoài cửa chào bọn họ chỉ có một mình quản gia.