Chương 199: Thẳng thắn
Nghe được ba ngày liền có thể đổi được hai ống tương cay thịt nướng cùng ba ống tương cà ri thịt nướng, Chu vui vẻ không chịu được. Quan trọng nhất chính là Đinh Tiếu và Khôn yêu cầu rất thấp, chỉ cần mỗi ngày đưa tới một con mồi là được. Này đối với một giống đực thành niên mà nói, thật sự là trò trẻ con.
Kỳ thực Khôn và Đinh Tiếu quyết định như vậy là có ý tứ của mình. Lấy tính cách của các thú nhân, con mồi Chu đưa tới tuyệt đối sẽ không nhỏ, tuyệt đối có thể đủ cho lượng ăn mỗi ngày của Đinh Tiếu và Khôn, như vậy Khôn liền không cần ra ngoài săn thú, tự nhiên có thể ở bên cạnh Tiếu Tiếu cùng tìm đồ ăn mới. Như vậy cho Chu được lợi mấy ống tương thịt nướng này cũng không phải là chuyện lớn gì, ví dụ như ớt cay liền có thể dùng nguyên liệu thổ sản bản địa của họ để chế tác, mua bán này, đối với bọn họ mà nói cũng rất có lợi.
Nguyên bản Đinh Tiếu cho rằng Chu cũng sẽ ở mấy cái sơn động bên cạnh, nhưng không nghĩ tới Chu không muốn làm Khôn ca cảm thấy chướng mắt. Nói là lúc trước đã chọn được một địa điểm để dừng chân, nơi đó cách mục tiêu hắn lựa chọn thí luyện hay đi lại rất gần, hắn cũng không thể thả lỏng cảnh giác.
Đinh Tiếu rất tò mò con mồi mục tiêu thí luyện của Chu là gì.
"Ngươi tính toán săn con gì vậy?" Nhớ tới con hủ thực thú Khôn săn trước đây tương đối vang dội, cũng gián tiếp là bà mai của mình và Khôn. Thời điểm Ảnh thành niên cũng mang về hai con kiêu lang, cũng thập phần lợi hại.
Chu rụt sống lưng trả lời: "Ta định săn một đầu hào hùng (gấu)! Đó chính là dã thú hung mãnh nhất của Bạc Sa chúng ta!"
Hào hùng? Đó là cái lông gì? "Là con gấu rất lớn sao?"
Nghe nói Thanh Sâm bọn họ cũng có gấu, chỉ là nhiều năm như vậy cậu cũng chưa thấy ai săn được, nói thật, cậu đúng là chưa thử qua thịt gấu là có mùi vị gì _ _. Da gấu bán ở tường vây rất là quý.
Chu gật đầu: "Đối với hình thú của chúng ta mà nói là rất lớn, hào hùng có thể một bàn tay rút lên một thân cây đại thụ thô to như eo ta, rất không dễ bắt, bình thường hai ba giống đực mới có thể bắt được một con, hơn nữa số lượng bọn chúng không nhiều lắm, không dễ tìm."
"Nói như vậy, năng lực săn thú của ngươi ở trong thôn của các ngươi nhất định là số một số hai!" Đinh Tiếu thông minh mà dùng loại phương thức xảo diệu này khen Chu. Kỳ thật cậu vốn là muốn nói: Ngươi vì sao không chọn một con vật dễ bắt một chút! Này không phải tự ngược sao! Nhưng cậu cũng biết, nhóm giống đực không thiếu nhất chính là tinh thần tự giác này. Còn cho rằng đó là vinh quang╭(╯^╰)╮
Thông qua Chu giới thiệu, Đinh Tiếu và Khôn đều hiểu biết cái gọi là hào hùng là cái bộ dạng gì.
Trên cơ bản chính là gấu đen có kích thước lớn hơn hình thú của Khôn không ít, có lợi trảo sắc bén, có khứu giác nhạy bén, còn có sức lực phi thường khó lường. Những thứ này cộng lại với nhau, đúng là không phải kích thước hình thú của giống đực tộc Ngân Lang có thể nhẹ nhàng ứng phó.
Nhưng so với hủ thực thú, vẫn là kém một chút, đương nhiên Khôn và Đinh Tiếu cũng chỉ suy đoán như vậy, hào hùng không mang theo chất dịch ăn mòn như hủ thực thú, là một loại động vật không độc.
Tiễn Chu đi, Khôn liền ôm Tiếu Tiếu ngồi ở trên thảm da thú hưởng thụ thời gian ban đêm: "Tiếu Tiếu, Chu nói thịt hào hùng thú cũng không tệ lắm, có muốn bắt tới một con nếm thử?"
"Anh không nghe Chu nói, số lượng hào hùng không nhiều lắm sao? Anh vẫn đừng đi tai họa bọn chúng, nhưng thật ra thịt tuyết lộc này không tồi, chẳng những vị ngon, hương vị cũng rất đặc thù. Da lộc xúc cảm cũng khá tốt, trở về bắt mấy con làm thành thịt khô, mang về cho ba, cha và mẹ bọn họ nếm thử ~!"
"Ừ, cũng có thể đổi với người tộc Ngân Lang, trước kia chúng ta cũng chưa đổi thịt và da thú bình thường với người ngoại tộc." Khôn hơi tỉnh ra một chút, kỳ thực ở lục địa khác nhau, con mồi đều không giống nhau, về sau phải trao đổi thịt với người bộ tộc khác nhiều một chút mới được.
Đem trà hoa cúc sông và mật ong đặt lên tảng đá bên cạnh, Đinh Tiếu tránh khỏi vòng ôm của Khôn, nằm lên da thú lăn một cái.
"Anh nói, mặt sau tuyết sơn kia của bọn họ thật sự có một cánh rừng bốn mùa hoa nở chứ? Sao cứ cảm thấy không đáng tin, nhưng rất muốn đi nhìn xem!" Có khó khăn mới có tính khiêu chiến mà! Ở hiện đại liền chỉ nhìn thấy trong phim trên tivi hoặc đọc tiểu thuyết mới có tuyết liên hoa gì đó, cậu cũng không thật sự nhìn thấy qua, không biết đời này có cái vinh hạnh này không nữa!
Tròng mắt Khôn đảo đảo, cuối cùng quyết định nói ra một chút suy nghĩ trong lòng mình: "Tiếu Tiếu, chúng ta đi tìm kiếm tung tích Long tộc đi!"
Đề tài này có chút kỳ quái, Đinh Tiếu từ trước tới giờ không nghĩ tới đi tìm Long tộc gì đó, không phải nói Long tộc đã mai danh ẩn tích ngàn vạn năm sao? Trước khi biến mất còn muốn thống trị thế giới, Khôn tìm bọn họ làm gì?
"Vì sao?"
"Ta lúc trước có hỏi thăm qua A Tề về chuyện tộc Thiên Ngư bọn họ, hắn nói Thiên Ngư tộc bọn họ vốn dĩ là tộc đàn của bán thú nhân Long tộc, sau đó Long tộc biến mất, tộc nhân Thiên Ngư mới một mình sinh sống ở hải vực. Bọn họ có thể dùng thân thể bán thú nhân để sinh dục ấu tể, là vì có lực lượng của Long tộc. Nhưng mà bọn họ và tộc nhân thành thân, cơ hội mang thai rất thấp. Cũng có rất nhiều người cả đời không có hậu đại. Nhưng tộc Thiên Ngư có một truyền thuyết, nói là nếu ai có thể tìm được long lân ăn vào, là có thể đủ thuận lợi dựng dục hậu đại.''
Khi Đinh Tiếu nghe được một nửa thì ngồi dậy, nhìn Khôn, hai tay khoanh trước ngực: "Ý của anh là tìm Long tộc, chính là vì tìm được long lân?"
Tuy rằng trên mặt Đinh Tiếu không có một chút phẫn nộ nào, nhưng Khôn vẫn có thể cảm giác được bạn lữ nhà mình không vui.
"Tiếu Tiếu, đừng nóng giận. Ta chỉ là muốn tìm thử xem. Cho dù tìm được, cũng sẽ không ép em ăn vào." Ít nhất trong tình huống Tiếu Tiếu không muốn, hắn cũng sẽ tuyệt đối không để bạn lữ chịu khổ. Nhưng đối với bất luận một bán thú nhân khác mà nói, đó đều là thứ mà họ tha thiết mơ ước.
Đinh Tiếu nheo lại hai mắt: "Không cho em ăn anh tìm tới làm gì? À! Anh và cha cùng ba có một lần nhờ A Tề chỉ các anh đi câu cá, thì ra là để hỏi việc này!" Còn nói sao cứ thấy kỳ kỳ quái quái nhờ A Tề dạy bọn họ câu cá. Thì ra ba và cha cũng có tham dự vào chuyện này!
Khôn thò lại gần, ôm lấy bạn lữ vào trong lòng ngực: "Ba rất quan tâm chuyện này."
"Thật ra, em biết rất nhiều bán thú nhân đều rất muốn có đứa con của chính mình, nhưng có thể sinh là có thể sinh, không thể chính là không thể. Hà tất phải nghịch lại ý tứ của Thần Thú? Em không phải không muốn vì anh sinh dục hậu đại. Ở quê em, có câu nói 'bất hiếu có tam, vô hậu là lớn nhất'. Ý tứ chính là không có hậu đại là một việc bất hiếu lớn nhất. Đứa con là sự kéo dài tình cảm và huyết mạch, em sẽ không vì mặt mũi cùng không thích ứng liền phủ định đi cốt nhục của mình, nhưng chúng ta không nên cưỡng cầu." Nói tới đây, Đinh Tiếu nâng cánh tay vòng qua cổ Khôn: "Khôn, anh có phải rất muốn có một cái ấu tể không?"
Khôn lắc đầu: "Ta chỉ muốn ấu tể của Tiếu Tiếu và ta, tuy Ảnh và Thương đều có thể đem một ấu tể cho chúng ta nuôi nấng, nhưng bọn nhỏ không có huyết thống của em, huyết mạch của em không thể kéo dài về sau." Ở Thú Thế, mọi người đối với huyết mạch truyền thừa rất coi trọng. Huyết thống ưu tú luôn được người tôn kính. Đây cũng là nguyên nhân vì sao đại đa số giống đực cường đại vô luận là bản thân hay là người khác đều cảm thấy xứng đôi nhất là giống cái. Bởi vì chỉ có huyết thống tốt đẹp mới có thể khiến bộ tộc càng cường đại, nếu là hài tử của mình và Tiếu Tiếu, nhất định sẽ phi thường cường đại. Tiếu Tiếu thông minh cùng với lực lượng của mình, dù là giống cái cũng nhất định là giống cái lợi hại nhất. Về sau vĩnh viễn sẽ có người mang theo huyết thống của mình và Tiếu Tiếu. Hắn kỳ vọng, chỉ có điều này mà thôi. Nhưng thật là không nên cưỡng cầu.
''Vậy nếu có một ngày chúng ta đánh bậy đánh bạ có thể tìm được 'long lân' gì đó, hoặc là không biết vì sao em có thể sinh dục ấu tể, em tuyệt đối sẽ không từ chối. Em cũng rất muốn có một đứa con chỉ thuộc về chúng ta. Nhưng mà, chuyện này chỉ có thể tùy duyên, nếu anh cứ luôn nghĩ tới chuyện này là không được, là bất kính với Thần Thú anh biết không?''
Tuy câu uy hϊếp cuối cùng rất không đáng tin cậy, nhưng Đinh Tiếu thật lòng không hy vọng Khôn luôn đem việc tìm kiếm Long tộc, tìm được long lân gì đó quá mức để ở trong lòng. Cậu cũng không lo lắng Khôn sẽ thay đổi tình cảm với mình, nhưng nó cũng sẽ khiến bạn lữ của mình không vui vẻ tự tại bằng trước kia.
Khôn gật đầu: "Ừ. Ta đều nghe em. Vốn dĩ cũng chỉ là khi du lịch thuận tiện tìm một chút. Vậy, chúng ta đi tuyết sơn nhé?"
Đinh Tiếu vươn tay nắm lấy lỗ tai Khôn ca: "Đương nhiên muốn đi! Khi em còn ở quê hương, chỉ nghe nói qua trên tuyết sơn có tuyết liên hoa, chẳng những đẹp mà còn là dược liệu rất tốt, dù sao cũng đã tới đây, vì sao không đi xem chứ!"
Nói thì dễ làm thì khó, đi tuyết sơn? Nghĩ tới phi thường dễ dàng, nhưng trên thực tế lại không khả quan lắm.
Đừng nói bọn họ ai cũng chưa gặp qua tuyết thú có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ một loại "rét lanh'' cũng đủ cho bọn họ bận tâm.
"Không mang áo lông vũ, không có áo bông, giày bông, em làm sao lên được tuyết sơn?'' Giống đực thì không sợ, nhưng Đinh Tiếu sẽ không ngu ngốc mà cho rằng bản thân cũng có thể chịu được giá lạnh như vậy.
Da thú đúng là có thể giữ ấm, hiện tại chế tác cũng không kịp, hai người bọn họ mang theo quần áo tới Bạc Sa nhiều hơn khi chỉ ở Thanh Sâm. Nhưng tuyết sơn thì chưa nghĩ tới, băng thiên tuyết địa, có lẽ là tìm dân bản xứ đổi một chút da lông cùng quần áo thích hợp.
"Khôn, chúng ta đi tới thôn Thanh Phong đi! Theo chân bọn họ đổi quần áo và giày ấm áp. Cho dù da thú em làm cũng được, nhưng không thể lên được tuyết sơn."
Đây là điều trong khi Đinh Tiếu đan sọt tre một hồi lâu cuối cùng hạ quyết tâm.
''Có thể lần sau rồi đi." Hắn chưa đi qua tuyết sơn, nhưng không tỏ vẻ hắn không hiểu biết tuyết sơn có bao nhiêu lạnh. Thời điểm băng tuyết mùa đông độ lạnh như nào hắn cũng biết, nhưng nếu đổi thành quanh năm tuyết đọng, dưới tình huống tuyết đã đóng thành băng, Tiếu Tiếu chắc chắn sẽ rất lạnh, đều do mình không nói thì tốt rồi.
Đinh Tiếu mạnh mẽ lắc đầu: "Sợ cái gì chứ! Mặc nhiều một chút không phải là được sao. Đã tới Bạc Sa rồi, chẳng sợ có qua được tuyết sơn hay không cũng tốt! Nói không chừng em còn có thể tìm được thực vật sinh trưởng ở tuyết sơn. Anh có biết không, có rất nhiều dược liệu trân quý và nguyên liệu nấu ăn, thông thường đều sinh trưởng ở những nơi mọi người không có biện pháp tùy tiện đi lấy. Còn có, tới gần tuyết sơn hoặc là trên tuyết sơn có thể có động vật mà chúng ta chưa từng thấy qua từ trước tới nay. Anh không muốn bắt thử mấy con sao?''
Thật là càng nói càng hưng phấn! Đúng vậy, chỉ du lịch không còn không bằng đi thám hiểm càng thú vị hơn! Hơn nữa chân chính tới được tuyết sơn, có lẽ cũng không có rừng rậm đặc biệt lớn gì đó, đến lúc đó mặc dù có nguy hiểm, lấy tốc độ của Khôn cũng sẽ thực an toàn mà ~!
Khôn hơi hơi nhíu mày một chút, sao tiểu bạn lữ nhà mình lúc này còn hưng phấn hơn cả mình như vậy? Loại cảm giác nôn nóng muốn thử này là chuyện gì xảy ra?
"Tiếu Tiếu, hình như em rất vui vẻ?"
Đinh Tiếu cười nói: "Đương nhiên a! Em nhớ khi còn ở quê hương, rất ít có cơ hội có thể ra ngoài thám hiểm, tuy nhiều năm như vậy hai chúng ta cũng đi qua rất nhiều nơi, nhưng đại đa số đều là ở trong rừng rậm. Tuyết sơn ấy à! Trước kia em mới chỉ nghe qua, nhìn qua....trong tranh vẽ. Có cơ hội tự mình đi lên thể nghiệm, sao có thể không vui chứ? Nhưng trước khi lên núi vẫn là chuẩn bị mọi thứ cho tốt. Vạn nhất không có con mồi thì toi, không biết trên núi có củi lửa có thể đốt được không, chúng ta vẫn nên tìm ở Bạc Sa này có loại quả gì giống quả dầu đen có thể đốt lửa thật lâu hay không, mang trước cho khỏi họa!"
Bộ dáng càng lúc càng hưng phấn như vậy _ _, Khôn ca sâu sắc cảm thấy bản thân có phải đưa ra một chủ ý tồi hay không. Nhưng mà thôi, bạn lữ vui vẻ là được. So với cái gì mà long lân Long tộc gì đó, quả nhiên Tiếu Tiếu vui vẻ mới là quan trọng nhất!
"Vậy chờ giao dịch với Chu xong, chúng ta liền đi tới thôn Thanh Phong."
Có lẽ ở nơi đó có thể tìm được hai người tộc Ngân Lang đi theo, ở nơi tương đối nguy hiểm, người nhiều một chút vẫn là có lợi. Huống chi đối với hoàn cảnh quen thuộc, tộc nhân tộc Ngân Lang chắc chắn biết phải cảnh giác với cái gì hơn người ngoại tộc như mình nhiều. Việc của mình là phải để Tiếu Tiếu thập phần an toàn mới được!